Có một ngày... phải thế! - Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CÓ MỘT NGÀY…PHẢI THẾ?
Tôi biết mà “sẽ có một ngày, phải thế” *
Thu đến, thu đi để lại cỏ buồn
Suối, sông đổ ra biển khơi …mưa trở lại cội nguồn.
Nhưng người ra đi thì không buồn ngoảnh lại
Ừ! Nào phải thu lỗi lầm mà e ngại
Chỉ tại tôi mãi chạy theo hoang dại…lá vàng rơi
Chỉ tại tôi lạc lối…rong chơi
Nên chừ không nơi… trú ngụ
Tôi nào biết sự thinh lặng mùa thu là nơi hội tụ
Những “đẫm ướt cơn mê…Xô. Cuộn” * thụ hình
Cũng tại tôi chỉ biết đứng ở một phía góc nhìn
Nên phố cổ rêu hình loang lỗ
Đành thì thế, cứ để mặc đời sóng vỗ
Tôi tự ru tôi tìm chỗ “chút xanh xưa” *
Tự riêng mình lẻ bước dưới mưa
Phải thế?
chẳng còn đưa…
còn tiễn!
(*TTV)
Thụy Du
Tôi biết mà “sẽ có một ngày, phải thế” *
Thu đến, thu đi để lại cỏ buồn
Suối, sông đổ ra biển khơi …mưa trở lại cội nguồn.
Nhưng người ra đi thì không buồn ngoảnh lại
Ừ! Nào phải thu lỗi lầm mà e ngại
Chỉ tại tôi mãi chạy theo hoang dại…lá vàng rơi
Chỉ tại tôi lạc lối…rong chơi
Nên chừ không nơi… trú ngụ
Tôi nào biết sự thinh lặng mùa thu là nơi hội tụ
Những “đẫm ướt cơn mê…Xô. Cuộn” * thụ hình
Cũng tại tôi chỉ biết đứng ở một phía góc nhìn
Nên phố cổ rêu hình loang lỗ
Đành thì thế, cứ để mặc đời sóng vỗ
Tôi tự ru tôi tìm chỗ “chút xanh xưa” *
Tự riêng mình lẻ bước dưới mưa
Phải thế?
chẳng còn đưa…
còn tiễn!
(*TTV)
Thụy Du
0 Comment: