Hư vô- Thuận Thảo
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
HƯ VÔ
Có một ngày bàn tay ta thôi nắm
Khép đam mê hờn giận... khóc mùa thu
Hồn tương giao cách trở cõi âm u
Những quên nhớ giấc mộng thường xa mãi
Sẽ chẳng còn những chiều thu nắng trãi
Hạt sương mềm ướt lạnh lối đi quen
Người trở về bên giấc ngủ bình yên
Ta ngồi khóc cho cuộc đời nhân thế
Chẳng còn thấy gió chở mùa dâu bể
Giấc mơ gầy thôi nhịp sống đong đưa
Bóng thời gian quay quắt những sớm trưa
Chẳng thể níu mùa xuân kia ở lại
Có một ngày bàn tay ta ngắn lại
Chẳng còn gì ngoài khoảng trống hư vô
Bến yêu thương vò võ...bóng trăng mờ
Bàn tay trắng... đi về không chạm ngõ...
Thuận Thảo
Có một ngày bàn tay ta thôi nắm
Khép đam mê hờn giận... khóc mùa thu
Hồn tương giao cách trở cõi âm u
Những quên nhớ giấc mộng thường xa mãi
Sẽ chẳng còn những chiều thu nắng trãi
Hạt sương mềm ướt lạnh lối đi quen
Người trở về bên giấc ngủ bình yên
Ta ngồi khóc cho cuộc đời nhân thế
Chẳng còn thấy gió chở mùa dâu bể
Giấc mơ gầy thôi nhịp sống đong đưa
Bóng thời gian quay quắt những sớm trưa
Chẳng thể níu mùa xuân kia ở lại
Có một ngày bàn tay ta ngắn lại
Chẳng còn gì ngoài khoảng trống hư vô
Bến yêu thương vò võ...bóng trăng mờ
Bàn tay trắng... đi về không chạm ngõ...
Thuận Thảo
0 Comment: