Lời cầu kinh đã tắt- Huy Uyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
LỜI CẦU KINH ĐÃ TẮT
Người đàn ông dại khờ
dấu tim vào thành-phố
hoang hoải đám cỏ rêu
lặng thinh đêm ngậm sữa.
Em trong tôi từ đó
giấc ngủ thâu đêm buồn
nổi trôi bay cánh hạc
chiều thay sương mùa đông .
Buổi trước có ai ngờ
lời cầu kinh đã tắt
tiếng chuông đổ nhà thờ
bao năm rồi biền biệt.
dấu tim vào thành-phố
hoang hoải đám cỏ rêu
lặng thinh đêm ngậm sữa.
Em trong tôi từ đó
giấc ngủ thâu đêm buồn
nổi trôi bay cánh hạc
chiều thay sương mùa đông .
Buổi trước có ai ngờ
lời cầu kinh đã tắt
tiếng chuông đổ nhà thờ
bao năm rồi biền biệt.
Ngày quân về xóm nhỏ
lửa binh dấu điêu tàn
tôi cầm tù hơi thở
tiễn một người sang ngang.
Kỷ-niệm trao nhau tình
lời xưa chưa kịp nói
em mang theo vết thương
để mây trời bối rối.
Cơn mơ ngờ phiêu-hốt
bay đi lưu lạc người
chiều đi qua bão rớt
còn ở lại mình tôi .
Giữ núi cao sông dài
treo tim người đầu dốc
dỗ lòng chờ đợi ai
sầu vây quanh thập-tự.
Huy Uyên
lửa binh dấu điêu tàn
tôi cầm tù hơi thở
tiễn một người sang ngang.
Kỷ-niệm trao nhau tình
lời xưa chưa kịp nói
em mang theo vết thương
để mây trời bối rối.
Cơn mơ ngờ phiêu-hốt
bay đi lưu lạc người
chiều đi qua bão rớt
còn ở lại mình tôi .
Giữ núi cao sông dài
treo tim người đầu dốc
dỗ lòng chờ đợi ai
sầu vây quanh thập-tự.
Huy Uyên
0 Comment: