Suốt đời, xin làm một kẻ điên- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
SUỐT ĐỜI, XIN LÀM MỘT KẺ ĐIÊN
Tôi đánh mất nửa hồn trên lối vắng
Nửa hồn tôi, về quạnh tịch, đêm hoang
Tiếng chó sủa, vỡ nỗi đời phố thị
Chiếc lá nào cạn sắc tố hoài thương
Đã quá nhớ nên thành ra phai lãng
Yêu rất nhiều thành biển hận vô biên
Mùa cỏ rối, ai ngồi đan khuôn biếc
Mà mần đau đã ủ kén bao giờ...
Tiếng lòng cũ, người "gọi hồn" mấy độ
Chim di cư, nhớ chốn cũ bao lần?
Cơn tưởng tiếc có xoáy thành tâm chấn
Cho ngày xưa, phun nham thạch mê cuồng?
Tôi đã đánh mất những nhành hoa thắm
Trong khu vườn, buổi ấy, ngọt bình minh
Rồi năm tháng, triền miên buồn, tận huyệt
Làm gã điên đi nhặt nhóm chân tình...
Trương Đình Phượng
Nửa hồn tôi, về quạnh tịch, đêm hoang
Tiếng chó sủa, vỡ nỗi đời phố thị
Chiếc lá nào cạn sắc tố hoài thương
Đã quá nhớ nên thành ra phai lãng
Yêu rất nhiều thành biển hận vô biên
Mùa cỏ rối, ai ngồi đan khuôn biếc
Mà mần đau đã ủ kén bao giờ...
Tiếng lòng cũ, người "gọi hồn" mấy độ
Chim di cư, nhớ chốn cũ bao lần?
Cơn tưởng tiếc có xoáy thành tâm chấn
Cho ngày xưa, phun nham thạch mê cuồng?
Tôi đã đánh mất những nhành hoa thắm
Trong khu vườn, buổi ấy, ngọt bình minh
Rồi năm tháng, triền miên buồn, tận huyệt
Làm gã điên đi nhặt nhóm chân tình...
Trương Đình Phượng
0 Comment: