Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Xe lam tình yêu- Hà An

XE LAM TÌNH YÊU

     Vặn tay ga lên một tí, Sơn lái chiếc xe Lam chạy chầm chậm trên con đường mới tráng nhựa, cơn gió nhẹ thổi ngược thốc vào trong xe khiến cậu cảm thấy dễ chịu, khỏe người ra. Một ngày hiện tại của cậu có biết bao nhiêu niềm vui vì viêc kiếm sống thuận lợi và đón nhận một thứ tình cảm mới của một cô bé mới quen dành cho. Phấn khởi cậu huýt sáo to một bài hát vui.

      Từ những năm Năm mươi, gia đình Sơn theo chương trình dinh điền đi lập nghiệp ở Lệ Thanh, -một vùng đất thuộc tỉnh Pleiku ở gần biên giới Việt Nam- Campuchia. Ở nơi xa xôi, hẻo lánh; nông sản làm ra khó tiêu thụ, do đó cuộc sống của người dân ở đây còn nhiều khó khăn. Gia đình Sơn cùng một số gia đình khác xoay qua làm nghề buôn bán các mặt hàng tuồn từ bên kia biên giới sang và đã trở nên khấm khá.


Xe lam tình yêu

      Cha của Sơn bèn tậu một chiếc xe Lam với hy vọng chở đươc hàng nhiều , tăng trưởng kinh tế gia đình cao hơn nữa. Chưa làm gì được bao nhiêu, chiến sự bùng nổ khiến gia đình cậu phải chạy về vùng ngoại ô của trung tâm thị xã Pleiku, - cách chân núi Hàm Rồng khoảng chục cây số - để lánh nạn. Có ít vốn, cha Sơn dựng nhà, mở quán tạp hóa để kiếm sống qua ngày. Chiếc xe Lam đành để đứng im một chỗ vì cha cậu tuổi đã cao, lại không thông thuộc đường lối ở phố nhưng Sơn nảy ra một sáng kiến: cậu vừa lái xe đi học, vừa chạy thêm ngoài giờ kiếm tiền.

      Ý định của Sơn được thưc hiện và tình cờ cậu găp được Ngọc,- một cô nữ sinh- thường đón xe cậu trong  những ngày gần đây làm cậu trở nên hăng hái, yêu đời hơn. Từ đó, cứ mỗi sáng tinh mơ, nghe tiếng gà gáy, cậu không ngủ nán nữa mà ra trước sân nhà làm một vài đường quyền rèn luyện cơ thể; xong cậu vào vệ sinh cá nhân, dùng điểm tâm nhẹ rồi đánh xe ra Ngã ba Phù Đổng rước ít khách, chờ tiếng chuông nhà thờ Thánh Tâm vang lên, Sơn chạy xe chầm chậm tới trước một con ngõ của Xóm Gà Cồ để đón Ngọc. Cô trong tà áo trắng đến trường khệ nệ xách lên xe của Sơn giỏ hàng gồm rau quả và trái cây thu hoạch trong vườn đem đi cho mẹ bán ở khu chợ Nhỏ, đoạn cô vào cabin ngồi cạnh Sơn.

      Hành trình những điểm đến như con đường đã vạch sẵn: Chiếc xe nhỏ thong thả đỗ dốc, lên dốc Hội Phú, đến Ngã ba rạp Diệp Kính thì rẻ theo con đường hẹp đến chợ, cô bé mang hàng vào cho mẹ rồi tiếp tục đi thẳng tới trường cô học,- trường Phạm Hồng Thái. Ở đây, Sơn dừng xe đón khách là những nhân viên làm cho các hãng xây dựng Mỹ có đơn vị hoặc cơ quan đóng dọc theo đường từ trung tâm thị xã ra tới Ngã Tư Biển hồ, rồi cậu quay về, gửi xe ở nhà người chị, đoạn vội vã đến trường gần đó.


Xe lam tình yêu

      Không giống như những cặp đôi khác khi mới yêu nhau,- họ thường tìm đến nơi hẹn hò có cảnh thơ mộng, lãng mạn để tỏ bày tình cảm của mình- Sơn và Ngọc chỉ ở bên nhau trên chiếc xe Lam vì họ có rất ít thời gian rãnh rỗi, lời chuyện trò trao đổi của họ rất đỗi bình thường nhưng ẩn chứa bao yêu thương họ dành cho nhau:

      - Nè! Hôm nay sao áo trắng nhàu và bẩn vậy. Không chịu giặt đồ hả?

      - Nhà, ai cũng bận nên quên giặt. Hôm nào nhờ đằng ấy giặt giùm cho nhé!

      - Xí! Không rãnh…Nhưng thôi cũng được, bữa nào đưa đây, nhân tiện kết lại mấy hạt nút luôn…

      Hay: - Tóc đằng ấy sao rối bù lên thế? Bộ sáng nay quên đánh răng, súc miệng chải đầu hả? Cho mượn lược nè…

      - Ông đừng quá đáng lắm nha… tại hôm nay đi xe gặp gió mạnh thổi bung tóc chứ bộ.

      - Đằng ấy à! Sáng nay có anh T. trong lớp theo tui.

      - Cha chả… tên nào dám cả gan “ cua” đằng ấy . Muốn vậy, hắn phải bước qua xác của tui…

      - Hổng phải vậy… Hắn theo tui để trả lại cái thước kẻ mà tui đánh rơi…

      Và còn biết bao lời trò chuyện dí dỏm, lạc quan trong cuộc sống bình dị của họ. Không những vậy họ còn thể hiện sự chăm sóc cho nhau qua một chiếc hộc đựng đồ của cabin xe. Khi là nắm xôi nóng hổi, khi một ổ bánh mì đầy thịt ,hay bịt nước mía…. mà Ngọc đã bỏ vào hộc xe cho Sơn. Còn Sơn thì thường bỏ vào đấy hộp kem, thỏi sô-cô-la…, đặc biệt trong hộc có những hộp quà, cành hoa tươi thắm vào ngày sinh nhật của cô bé…


Xe lam tình yêu
     Ngày tháng êm đềm trôi qua, Sơn cứ nghĩ phía trước là con đường phẳng phiu, cuộc đời ngập tràn màu hồng nhưng bất ngờ có một biến cố xảy ra khiến bao nhiêu ước mơ, kỳ vọng của Sơn bị sụp đỗ. Một hôm, như thường lệ, Sơn cho xe tới ngõ Xóm Cà Cồ chờ Ngọc nhưng không thấy tăm hơi, bóng dáng cô bé đâu. Cậu sốt ruột vào tận trong xóm để tìm cô bé; khi hỏi thăm những người láng giềng mới hay hai mẹ con Ngọc, không hiểu vì lý do gì đã bán nhà đi vào Saigon sinh sống. Sự kiện này khiến Sơn bị “sốc” trong một quảng thời gian dài.

      Trở lại với cuộc sống ban đầu, Sơn không còn háo hức như trước kia nữa; cậu lặng lẻ trầm tư hơn, Để quên đi hình ảnh của Ngọc luôn hiện hữu trong đầu, cậu vùi đầu vào sách vở, dành phần lớn thời gian chạy xe đi kiếm tiền, Cho tới một ngày nọ, Sơn đang đậu xe đón khách ở Ngã Tư Hoa Lư bất chợt thấy bóng dáng của một thiếu nữ giống Ngọc thong thả tiến về chiếc xe huê-kỳ đang chờ ở bên đường, cậu chạy xe tới, buộc miệng kêu to: “Ngọc ơi” khi nhận ra đó là cô bạn nhỏ thân thương của Sơn.

      Nghe tiếng gọi, Ngọc nhìn thấy Sơn, cô không lên chiếc xe hơi đó nữa mà ra hiệu tài xế chạy tới luôn; rồi cô đi về phía Sơn. Cả hai cùng bước vào một quán cà phê gần đó.

      - Em và gia đình đi đâu lâu quá đến giờ anh mới gặp? Sơn khe khẻ hỏi.

      - Mẹ em bị bệnh nan y nên phải bán hết nhà cửa để vào Saigon chữa bệnh nhưng rốt cuộc bà cũng không qua khỏi…Ngọc nghẹn ngào trả lời.

      - Sau đó em sống ra sao?

      - Em ở với bà dì,- chị của mẹ- phụ giúp việc lặt vặt trong gia đình. Được một thời gian, em thấy có một nhà thầu xây dựng Mỹ trụ sở ở Saigon tuyển nhân viên làm việc ở Pleiku, em làm hồ sơ và được nhận vào làm…

      - Em về đây bao lâu rồi? Sao không báo cho anh biết?

      - Được gần nửa năm rồi anh ạ. Nhưng có một quan chức có quyền lực ở đây để ý đến em, hắn dùng mọi cách cầu hôn em. Em từ chối nhưng thân yếu, thế cô- trước áp lực của hắn, nên em buộc nhận lời và đành phải tìm cách xa lánh anh… Cô bỗng dưng khóc nức nở.

      Không muốn kéo dài tình cảnh đau lòng này nữa, Ngọc bảo Sơn chở cô ra nơi làm việc- Camp X. tại Ngã Tư Biển Hồ. Đây có lẻ là lần cuối cùng hai người cùng ngồi chung trên chiếc xe Lam; vẫn tiếng máy nổ bịch bịch, nhưng ngày xưa như reo vui còn bây giờ nghe nghèn nghẹn. Bất giác Sơn cầm tay Ngọc bóp nhẹ, kéo cô nghiêng nhẹ về bên cậu, họ để yên trong giây lát bỗng Ngọc hất nhẹ tay Sơn và xích người ra, cô không muốn để lai sự lưu luyến sâu đậm khi mỗi người một ngã…

      Chợt cô gái bảo anh “ tài xế xe Lam” chạy tới Núi Đức Mẹ .Cả hai cùng leo lên đỉnh, đến trước tượng Đức Mẹ cô giơ tay làm dấu và lẩm nhẩm lời nguyện cầu, đoạn cô tháo chiếc dây chuyền nơi cổ trao cho Sơn để làm kỷ niệm và nói cô đã cầu nguyện cho cậu luôn bình an và hạnh phúc sau này. Đứng trên đây họ nhìn thấy bao quát cả trung tâm thị xã Pleiku với những ngôi nhà ẩn hiện sau đám cây xanh và những con đường mà chiếc xe Lam đưa họ đi qua…Ôi! kỷ niệm một thời thanh xuân...


HÀ AN (7-2016)
--------------------------------------------------------------------

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian