Còn thở là còn thơ- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CÒN THỞ LÀ CÒN THƠ
Thơ là muôn đạo hùng binh
Giặc bay hồn vía- Thơ Thần đấy thôi
Ru tôi, thơ cũng ru Người
Nguyễn Du khóc, Tế Xương cười- Lạ thay!
Thơ là chút khói sương bay
Là tia nắng nhạt, là mây cuối trời
Tiếng thơ thay tiếng ngõ lời
Phấn son gửi lại, hương đời bay xa
Vì em- Thơ vốn kiêu sa
Vì thơ- Em rất ngọc ngà, đài trang.
Ta và thơ trót đa đoan
Lỡ sinh phải kiếp xuân tàm nhả tơ.
Dẫu cho đời lắm ê chề
Nguyện còn hơi thở là thơ vẫn còn!
Văn Châu
Thắp lên một nén hương trầm
Cho tôi tiễn cuộc trăm năm, nghìn trùng.
Vẽ lên một trái tim câm
Để nghe rõ tiếng vô âm vọng về.
Cất lên giọng hát đê mê
Xừ xang xế xự xang hồ…, ngũ cung.
Thơ là núi, Thơ là sông
Là thiên niên mộng, là trùng trùng mơ
Thơ là một cõi đi - về
Dẫu đi là ở, dẫu về là xa.
Thơ là nhan sắc Hằng Nga
Tiếng cười Bao Tự, cỏ hoa phải hờn
Chim sa, cá lặn, nguyệt nhường
Thành nghiêng, nước đổ- lẽ thường: Mỹ nhân!
Cho tôi tiễn cuộc trăm năm, nghìn trùng.
Vẽ lên một trái tim câm
Để nghe rõ tiếng vô âm vọng về.
Cất lên giọng hát đê mê
Xừ xang xế xự xang hồ…, ngũ cung.
Thơ là núi, Thơ là sông
Là thiên niên mộng, là trùng trùng mơ
Thơ là một cõi đi - về
Dẫu đi là ở, dẫu về là xa.
Thơ là nhan sắc Hằng Nga
Tiếng cười Bao Tự, cỏ hoa phải hờn
Chim sa, cá lặn, nguyệt nhường
Thành nghiêng, nước đổ- lẽ thường: Mỹ nhân!
Thơ là muôn đạo hùng binh
Giặc bay hồn vía- Thơ Thần đấy thôi
Ru tôi, thơ cũng ru Người
Nguyễn Du khóc, Tế Xương cười- Lạ thay!
Thơ là chút khói sương bay
Là tia nắng nhạt, là mây cuối trời
Tiếng thơ thay tiếng ngõ lời
Phấn son gửi lại, hương đời bay xa
Vì em- Thơ vốn kiêu sa
Vì thơ- Em rất ngọc ngà, đài trang.
Ta và thơ trót đa đoan
Lỡ sinh phải kiếp xuân tàm nhả tơ.
Dẫu cho đời lắm ê chề
Nguyện còn hơi thở là thơ vẫn còn!
Văn Châu
Còn thờ là còn thơ,cho dù vùi sâu trong tâm tưởng...
ReplyDelete