Trên đồi Golgotha- Huy Uyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TRÊN ĐỒI GOLGOTHA
Ngày em xa con đò bến chợ
Tôi đứng lặng buồn ngang khúc sông
Tình từ buổi thôi không còn nữa
Da diết đau như muối xát trong lòng .
Quạnh quẻ chiều quanh lối hiên mưa
Ngồi một mình cay sầu trong quán rượu
Bao nhiêu năm tình đã trôi đâu
Chúa vác lên đồi Golgotha cây thập-tự .
Hỏi lòng có vơi đi nhân-thế
Bài ca xưa che lấp điêu-tàn
Nửa đêm về ắp đầy búng máu
Buổi quê hương tràn bao nỗi đau thương .
Em che lấp đau trên mộ bia người
Cầm dĩ-vãng giọt buồn nắng đổ
Mù khuất rồi từng lối đi xưa
Trần gian ắp đầy bão tố .
Ngày em xa con đò bến chợ
Tôi đứng lặng buồn ngang khúc sông
Tình từ buổi thôi không còn nữa
Da diết đau như muối xát trong lòng .
Quạnh quẻ chiều quanh lối hiên mưa
Ngồi một mình cay sầu trong quán rượu
Bao nhiêu năm tình đã trôi đâu
Chúa vác lên đồi Golgotha cây thập-tự .
Hỏi lòng có vơi đi nhân-thế
Bài ca xưa che lấp điêu-tàn
Nửa đêm về ắp đầy búng máu
Buổi quê hương tràn bao nỗi đau thương .
Em che lấp đau trên mộ bia người
Cầm dĩ-vãng giọt buồn nắng đổ
Mù khuất rồi từng lối đi xưa
Trần gian ắp đầy bão tố .
“Lòng-trần-đầy-tơ-vương-khanh-tướng”
Ngoài kia còn lắm gió mưa bay
Đảo điên cõi người đầy huyễn mộng
Núi sông xưa cũng thiêu cháy bất ngờ .
Ở lại cùng em cho hết đoạn đường
Thành-phố nhuộm màu đen tang lễ
Phiền đau xưa gõ từng nhịp trái tim
Nhỏ mãi giọt sầu hoài không dứt .
Bỏ lại lãng quên đời cho cây núi
Chiều lắt lay đám khói mờ sương
Lá bên ngoài rụng đầy vơi hờn tủi
Nụ cười xưa ai bỏ lại bên đường .
Vĩnh-viễn em say quên bóng mặt trời
Em còn có xót cay đời thiếu-phụ
Em khõa thân đêm qua những đêm say
Tình yêu người bạc lòng chim cú .
Tôi còn lại cuối cùng hơi thở
Ngập ngừng trao hôn lần cuối bên người
Mưa vội bỏ đi
lạc tình con phố
Bên kia sông những cánh lục-bình trôi .
Huy Uyên
Ngoài kia còn lắm gió mưa bay
Đảo điên cõi người đầy huyễn mộng
Núi sông xưa cũng thiêu cháy bất ngờ .
Ở lại cùng em cho hết đoạn đường
Thành-phố nhuộm màu đen tang lễ
Phiền đau xưa gõ từng nhịp trái tim
Nhỏ mãi giọt sầu hoài không dứt .
Bỏ lại lãng quên đời cho cây núi
Chiều lắt lay đám khói mờ sương
Lá bên ngoài rụng đầy vơi hờn tủi
Nụ cười xưa ai bỏ lại bên đường .
Vĩnh-viễn em say quên bóng mặt trời
Em còn có xót cay đời thiếu-phụ
Em khõa thân đêm qua những đêm say
Tình yêu người bạc lòng chim cú .
Tôi còn lại cuối cùng hơi thở
Ngập ngừng trao hôn lần cuối bên người
Mưa vội bỏ đi
lạc tình con phố
Bên kia sông những cánh lục-bình trôi .
Huy Uyên
0 Comment: