Bài Serenade mùa đông- Bùi Ngọc Thành
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
BÀI SERENADE MÙA ĐÔNG
Chưa thấy mùa thu vàng phiến lá
Sương mù che lối phượng yêu xưa
Mây tím cuộn chiều trong gió bấc
Em đã khăn quàng, áo ấm chưa?
Chẳng lẽ đông về không hẹn trước
Thân tượng ngồi trơ kiếp đọa đày.
Chẳng lẽ suốt đời thân treo ngược
Dơi lẻ loi đàn chẳng muốn bay?
Dốc mù sương phố, sương mù phố
Nhớ nẻo đường trăng vọng tiếng cười
Thưở đó em là trăng mười sáu
Lắm kẻ thương thầm, áo trắng ơi !
Như thể mùa thu không dừng lại
Nai rừng mất dấu tận non xa.
Vội vã mùa đông vàng hoa dại
Đưa tiễn một mùa thu thoảng qua!
Chiều đông tóc rũ, hoàng hôn lạnh.
Lạnh bến xe trưa vắng bóng người,
Tiếng lá bên thềm rơi cũng lạnh
Và cả mây trời… cũng lạnh trôi!
Bùi Ngọc Thành – 11.2016
Sương mù che lối phượng yêu xưa
Mây tím cuộn chiều trong gió bấc
Em đã khăn quàng, áo ấm chưa?
Chẳng lẽ đông về không hẹn trước
Thân tượng ngồi trơ kiếp đọa đày.
Chẳng lẽ suốt đời thân treo ngược
Dơi lẻ loi đàn chẳng muốn bay?
Dốc mù sương phố, sương mù phố
Nhớ nẻo đường trăng vọng tiếng cười
Thưở đó em là trăng mười sáu
Lắm kẻ thương thầm, áo trắng ơi !
Như thể mùa thu không dừng lại
Nai rừng mất dấu tận non xa.
Vội vã mùa đông vàng hoa dại
Đưa tiễn một mùa thu thoảng qua!
Chiều đông tóc rũ, hoàng hôn lạnh.
Lạnh bến xe trưa vắng bóng người,
Tiếng lá bên thềm rơi cũng lạnh
Và cả mây trời… cũng lạnh trôi!
Bùi Ngọc Thành – 11.2016
0 Comment: