Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Vết chàm sâu- Hoa Nguyên

VẾT CHÀM SÂU

Sẽ không còn mặt trời
Giữa bình nguyên sương sớm
Sẽ không còn ngày mới
Để thấy một ban mai

Sáu mươi năm đời người
Vượt làn ranh đau khổ
Sẽ bắt đầu buông rơi
Về bên kia thế giới

Có Chúa ngự trên cao
Có Phật Trời tế độ
Một hình hài hư hao
Đã trăm nghìn bia mộ

Đã chiêm rồi mệnh số
Cho nhẹ nhàng cuộc chơi
Không cách gì thay chỗ
Chiếc lá mùa chơi vơi

Đã nghiệm rồi cách chia
Giữa hai miền thế giới
Sẽ miên trường nỗi đợi
Đến giờ một cơn điên
Vết chàm sâu

Trông như một con thuyền
Chòng chành phiêu du sóng
Trong lòng lên cơn sấm
Ngọt ngào muôn vết đâm

Nắm tay cầm càn khôn
Uống thành cơn độc dược
giữa phân ranh sinh tồn
Lý, tình...đang đuổi rượt

Đã đuối đời ... trôi vuột
Rớt xuống mảnh linh hồn
Có trăm nghìn móng vuốt
Cấu cào thành hố chôn ...

Trong vòng tay càn khôn
Vết chàm sâu ghê gớm... !
Ẩn trong mỗi nụ hôn
Thói đời nghe ghê tởm

       Hoa Nguyên

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian