Chùm thơ Xuân- Hương Ngọc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ Xuân- Hương Ngọc
GỞI BẠN XUÂN VỀ
Câu thơ gởi bạn viết chưa xong
Canh cánh mình e dịu vợi lòng
Phố núi tàn đông hanh hao nắng
Vườn xưa xuân đó mấy ai mong
Đào tơ mai nụ khơi niềm nhớ
Chúm chím quỳnh hoa khuya khoắt trông
Thêm tuổi xao lòng ơi Tết ạ!
Chiều hôm bãng lãng khép bên song.
--------------------------------------------
Câu thơ gởi bạn viết chưa xong
Canh cánh mình e dịu vợi lòng
Phố núi tàn đông hanh hao nắng
Vườn xưa xuân đó mấy ai mong
Đào tơ mai nụ khơi niềm nhớ
Chúm chím quỳnh hoa khuya khoắt trông
Thêm tuổi xao lòng ơi Tết ạ!
Chiều hôm bãng lãng khép bên song.
--------------------------------------------
HUẾ GIÊNG NON
Huế dịu dàng chiều giêng non rét đậm
Không chút mặt trời sưởi ấm tim ai
Em đi giữa ngàn cây xanh đại nội
Bước ngập ngùng tưởng nhớ bóng người xưa
Dòng Hương Giang vẫn êm đềm xuôi chảy
Để trên bờ một kẻ ngóng trông ai
Bến đò cũ giờ mịt mù cách trở
Dặm vạn sơn khê cản lối đường về
Em đến Huế ngày mưa phùn gió bấc
Cắt thịt cắt da giá lạnh cuộc đời
Gió mưa ngoài trời lòng em tê tái
Ôm cô đơn rồi khắc khoải riêng mình.
Huế dịu dàng chiều giêng non rét đậm
Không chút mặt trời sưởi ấm tim ai
Em đi giữa ngàn cây xanh đại nội
Bước ngập ngùng tưởng nhớ bóng người xưa
Dòng Hương Giang vẫn êm đềm xuôi chảy
Để trên bờ một kẻ ngóng trông ai
Bến đò cũ giờ mịt mù cách trở
Dặm vạn sơn khê cản lối đường về
Em đến Huế ngày mưa phùn gió bấc
Cắt thịt cắt da giá lạnh cuộc đời
Gió mưa ngoài trời lòng em tê tái
Ôm cô đơn rồi khắc khoải riêng mình.
CHỪNG NHƯ
Tần ngần nắng đổ vườn xưa
Chiều hôm bảng lảng giao mùa người ơi!
Sắt se hương lửa mặn mòi
Chừng như xuân cũng rối bời vì hoa
Nửa vòng tay, nửa hồn ta
Nửa sôi thác loạn, nửa òa khóc nhau
Tan rồi, xé nửa thêm đau
Chôn chân mà chịu bạc màu nhân gian
Loanh quanh với mảnh trăng tàn
Nhặt thưa ấm lạnh đã chan lấy đời
Lạy trời, đừng có sao rơi!
Ý chừng cái tuổi trong tôi mỉm cười
Hương Ngọc
Tần ngần nắng đổ vườn xưa
Chiều hôm bảng lảng giao mùa người ơi!
Sắt se hương lửa mặn mòi
Chừng như xuân cũng rối bời vì hoa
Nửa vòng tay, nửa hồn ta
Nửa sôi thác loạn, nửa òa khóc nhau
Tan rồi, xé nửa thêm đau
Chôn chân mà chịu bạc màu nhân gian
Loanh quanh với mảnh trăng tàn
Nhặt thưa ấm lạnh đã chan lấy đời
Lạy trời, đừng có sao rơi!
Ý chừng cái tuổi trong tôi mỉm cười
Hương Ngọc
0 Comment: