Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Quên đi- Hoa Nguyên

Quên đi


QUÊN ĐI !
Giấc mơ nào cũng tình cờ
Đời nào rồi cũng ơ hờ sắc không
Tan như cơn khói đốt đồng
Nghe ta xa xót giữa dòng u minh ...

Ta là kẻ thất tình luôn quá khứ
Muốn quay về tìm lại vết hoa niên
Biển dâu đi lạc dấu đã trăm miền
Trời viễn xứ chân cách gì trở lại !

Dẫu đã biết đâu có gì mãi mãi
Em ơi ! em ... từ buổi đã xuân thì
Dẫu vẫn biết ... thương hải biến di
Đời ra ma... đuổi chạy từ vô vọng

Ta đã sống thứ vô cùng ác mộng
Đếm ngày trôi cùng cực... phép màu !
Kiếp phù hư có gì mà tống tiễn
Đi và về ... rồi cũng nghĩa như nhau

Chiếc lá nào vừa rơi rụng trong đêm
Mùa xuân trôi trong nghĩa hoang đường
Đốt nén tâm hương vào cõi khuất
Nghe mình rờn rợn qua mưa sương

Cuộc sống quanh đây thiên đường vay mượn
Đất là địa cầu tinh tú của bao la
Nơi trú nào nghe đất ở cách xa
Và nghe xuân chỉ bồi hồi chốn cũ

Sông nước rồi đây nhiều sóng dữ
Trên dòng lận đận những sông hồ
Chiều xuống rồi nhìn mây trôi viễn xứ
Buồn sao thời vận lỡ ván cờ

Cơn gió thổi mong manh tờ lịch cuối
Hết một năm rồi lại hết một năm
Muốn xếp lại bao âu lo buồn tủi
Vẫn nghe hồn giá rét tận căm căm...

          Hoa Nguyên

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian