Đêm qua một loài hoa đã chết- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÊM QUA MỘT LOÀI HOA ĐÃ CHẾT
Bạn tôi ơi
Đêm qua một loài hoa đã chết
Trong khu vườn của khát vọng tự do
Những chiếc cánh mỏng manh bé nhỏ
Theo làn gió mùa đông ảm đạm
Sà xuống bên khung cửa tôi ngồi
Và trước khi linh hồn của chúng
Loãng tan vào vĩnh viễn lãng quên
Chúng đã kể tôi nghe về những tháng ngày
Hăng say chinh chiến với tiết trời khắc nghiệt
Tôi thấy trong những đôi mắt lạc dần
Ngời sáng lên niềm tự hào mạnh liệt
Chúng đã sống không hề uổng phí
Dẫu chỉ là kiếp sống nhỏ nhoi
Bạn tôi ơi một loài hoa đã chết
Đêm qua
Trong khu vườn bị xiềng xích tự do
Những cánh mỏng rực rỡ niềm kiêu hãnh
Vì những phút giây tận hiến
Cho đời...
Trương Đình Phượng
Đêm qua một loài hoa đã chết
Trong khu vườn của khát vọng tự do
Những chiếc cánh mỏng manh bé nhỏ
Theo làn gió mùa đông ảm đạm
Sà xuống bên khung cửa tôi ngồi
Và trước khi linh hồn của chúng
Loãng tan vào vĩnh viễn lãng quên
Chúng đã kể tôi nghe về những tháng ngày
Hăng say chinh chiến với tiết trời khắc nghiệt
Tôi thấy trong những đôi mắt lạc dần
Ngời sáng lên niềm tự hào mạnh liệt
Chúng đã sống không hề uổng phí
Dẫu chỉ là kiếp sống nhỏ nhoi
Bạn tôi ơi một loài hoa đã chết
Đêm qua
Trong khu vườn bị xiềng xích tự do
Những cánh mỏng rực rỡ niềm kiêu hãnh
Vì những phút giây tận hiến
Cho đời...
Trương Đình Phượng
0 Comment: