Khi nỗi buồn hóa thạch- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KHI NỐI BUỒN HÓA THẠCH
Cũng trở thành ngày tháng cũ mà thôi
Ai mà nhớ một vầng trăng đã úa
Em chớ dại mang câu thơ rực lửa
Đốt cháy mình để tiếc thuở xa xưa
Ngày em mang lời hứa của mây mưa
Vào trang thơ tôi thơm mùi giấy mới
Nên tôi hiểu dù trăm chờ ngàn đợi
Cuối cùng rồi ta cũng phải chia ly
Đêm chán chường thần thánh bỏ tôi đi
Đời dẫu biết buồn chừng nào đi nữa
Em đâu thể mang một thời dang dở
Trả tôi về thương nhớ tuổi thanh xuân
Nát tim nhau ...dù đã hết nợ nần
Thôi cũng đủ một trời buồn xa cách
Tôi mang cả nỗi buồn đang hóa thạch
Thả xuống chiều lạnh giá buốt con tim…
Nguyễn Minh Phúc
Ai mà nhớ một vầng trăng đã úa
Em chớ dại mang câu thơ rực lửa
Đốt cháy mình để tiếc thuở xa xưa
Ngày em mang lời hứa của mây mưa
Vào trang thơ tôi thơm mùi giấy mới
Nên tôi hiểu dù trăm chờ ngàn đợi
Cuối cùng rồi ta cũng phải chia ly
Đêm chán chường thần thánh bỏ tôi đi
Đời dẫu biết buồn chừng nào đi nữa
Em đâu thể mang một thời dang dở
Trả tôi về thương nhớ tuổi thanh xuân
Nát tim nhau ...dù đã hết nợ nần
Thôi cũng đủ một trời buồn xa cách
Tôi mang cả nỗi buồn đang hóa thạch
Thả xuống chiều lạnh giá buốt con tim…
Nguyễn Minh Phúc
0 Comment: