Nơi bến sông xưa- Thủy Điền
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NƠI BẾN SÔNG XƯA
Còn độ khoảng hơn ba chục mét nữa là đò sẽ đến bờ. Trên bến lố nhố năm ba nàng con gái, tiếng lanh lảnh, giơ tay phất phất như chào đón và cất tiếng “Anh Điền em nè “. Tôi đoán chắc là giọng con Thủy chớ không còn ai vô đây và vẫy tay chào lại.
Thật đúng. Vừa đến bến, là nó nhào vào ôm chặt lấy tôi mà không ngượng ngùng. Mọi người đứng nhìn nỗi mừng nó đã dành cho tôi sau bao ngày xa xứ cũng muốn cảm động theo. Đoán giọng nó được là vì ngày còn ở nhà chơi chung với nó và mấy đứa bạn, nó là người lớn giọng nhất. Nhớ hồi ấy, lúc thấy nó vui tôi hay trêu, Thủy mà cứ cái đà nầy là ế chồng mất. Nó không giận mà chỉ hả miệng cười. Tại tính em vậy đó, ai ưng thì ưng, còn chê thì em ở vậy. Tôi cũng cười, Thủy nói thế là không được. Tính nầy cũng dễ sửa thôi mà.
Hồi đầu khi xa quê, nó và mấy cô bạn cũng giận tôi nhiều lắm. Vì không một lời từ giã. Nhưng thời gian rồi nó cũng hiểu dần và thông cảm. Bỡi, đi vượt biên mà làm sao ăn mừng từ giã được chứ, đi trong lén lút, trốn tránh lúc giữa đêm hơn nữa ngày ấy ai tin ai, lỡ vui miệng thì chết cả đám, nên đành lặng thinh và âm thầm ra đi. Bước lên tàu mà trong thân tâm thấy buồn và đau xót lắm, nhưng đành phải chịu.
Qua những năm sống nơi xứ người, mỗi lần gởi thư về thăm nhà, tôi cũng hay gởi kèm để thăm bọn nó. Tôi nghiệp, mỗi lần nó viết thư sang thăm hỏi và hay rủ về một chuyến, đọc xong, thấy ray rứt vô cùng. Thú thật, trong đám bạn thì tôi quí mến Thủy nhiều nhất. Tuy bu lô, bu la, nhưng lòng rất tốt.
Ngày qua ngày, công việc cứ lấn dần công việc, tự dưng tôi quên hẳn hai chữ Ngọc Thủy trong đầu. Tôi biết Thủy và các bạn cũng trách tôi nhiều lắm. Nhưng phương xa người ta quên mình, thì mình cũng chẳng để tâm làm gì.
Cách đây hai năm vào dịp tết, tôi có về thăm quê nhà. Trước khi về tôi có cho gia đình hay trước, nhưng không biết sao những tin tức ấy đã lọt vào tai của Thủy và các bạn ngày xưa.
Mặc dù không có cơ hội đi đón tôi tại Phi trường Tân Sơn Nhất, nhưng các nàng đã chờ tôi từ lúc sáng nơi bến Đò Tân hội. Sự bất ngờ khiến tôi không cầm được những giọt nước mắt thâm tình. Gặp lại nhau trong nghẹn ngào, nhung nhớ Thủy chỉ biết ôm tôi và khóc như vừa tìm được cái gì mình đã đánh rơi.
Không nỗi mừng nào bằng nỗi mừng hội ngộ, bao phiền giận tôi bấy lâu bỗng dưng tan biết mất. Thủy xem tôi y như những ngày nào còn tuổi trẻ, thân thiện và cùng tôi sát cánh suốt đoạn đường về đến nhà. Tôi cũng thế, vì mừng quá, tự nhiên quên mất cái gia đình bên cạnh. Mọi người cứ chăm chú cái tình anh em bất diệt mà dường như cũng xúc động theo.
Qua ba mươi ngày làm Việt kiều về thăm quê, tôi cảm nhận ngoài gia đình không ai cho tôi cái tình thắm thiết như Thủy đã dành riêng cho cá nhân tôi trong suốt cuộc hành trình. Cảm ơn Thủy nhiều lắm, cảm ơn người bạn bé nhỏ của tôi.
Ngày trở lại xứ người, là ngày tôi lại phải xa Thủy lần thứ hai, thương Thủy nhiều lắm. cô bạn dễ mến. Và, ngẫm lại rằng dù ở đâu, phương trời nào ta cũng vẫn còn những người bạn cũng như mối tình đẹp mà suốt cuộc đời họ luôn luôn là kẻ chân tình trước sau như một dành riêng cho ta.
Còn độ khoảng hơn ba chục mét nữa là đò sẽ đến bờ. Trên bến lố nhố năm ba nàng con gái, tiếng lanh lảnh, giơ tay phất phất như chào đón và cất tiếng “Anh Điền em nè “. Tôi đoán chắc là giọng con Thủy chớ không còn ai vô đây và vẫy tay chào lại.
Thật đúng. Vừa đến bến, là nó nhào vào ôm chặt lấy tôi mà không ngượng ngùng. Mọi người đứng nhìn nỗi mừng nó đã dành cho tôi sau bao ngày xa xứ cũng muốn cảm động theo. Đoán giọng nó được là vì ngày còn ở nhà chơi chung với nó và mấy đứa bạn, nó là người lớn giọng nhất. Nhớ hồi ấy, lúc thấy nó vui tôi hay trêu, Thủy mà cứ cái đà nầy là ế chồng mất. Nó không giận mà chỉ hả miệng cười. Tại tính em vậy đó, ai ưng thì ưng, còn chê thì em ở vậy. Tôi cũng cười, Thủy nói thế là không được. Tính nầy cũng dễ sửa thôi mà.
Hồi đầu khi xa quê, nó và mấy cô bạn cũng giận tôi nhiều lắm. Vì không một lời từ giã. Nhưng thời gian rồi nó cũng hiểu dần và thông cảm. Bỡi, đi vượt biên mà làm sao ăn mừng từ giã được chứ, đi trong lén lút, trốn tránh lúc giữa đêm hơn nữa ngày ấy ai tin ai, lỡ vui miệng thì chết cả đám, nên đành lặng thinh và âm thầm ra đi. Bước lên tàu mà trong thân tâm thấy buồn và đau xót lắm, nhưng đành phải chịu.
Qua những năm sống nơi xứ người, mỗi lần gởi thư về thăm nhà, tôi cũng hay gởi kèm để thăm bọn nó. Tôi nghiệp, mỗi lần nó viết thư sang thăm hỏi và hay rủ về một chuyến, đọc xong, thấy ray rứt vô cùng. Thú thật, trong đám bạn thì tôi quí mến Thủy nhiều nhất. Tuy bu lô, bu la, nhưng lòng rất tốt.
Ngày qua ngày, công việc cứ lấn dần công việc, tự dưng tôi quên hẳn hai chữ Ngọc Thủy trong đầu. Tôi biết Thủy và các bạn cũng trách tôi nhiều lắm. Nhưng phương xa người ta quên mình, thì mình cũng chẳng để tâm làm gì.
Cách đây hai năm vào dịp tết, tôi có về thăm quê nhà. Trước khi về tôi có cho gia đình hay trước, nhưng không biết sao những tin tức ấy đã lọt vào tai của Thủy và các bạn ngày xưa.
Mặc dù không có cơ hội đi đón tôi tại Phi trường Tân Sơn Nhất, nhưng các nàng đã chờ tôi từ lúc sáng nơi bến Đò Tân hội. Sự bất ngờ khiến tôi không cầm được những giọt nước mắt thâm tình. Gặp lại nhau trong nghẹn ngào, nhung nhớ Thủy chỉ biết ôm tôi và khóc như vừa tìm được cái gì mình đã đánh rơi.
Không nỗi mừng nào bằng nỗi mừng hội ngộ, bao phiền giận tôi bấy lâu bỗng dưng tan biết mất. Thủy xem tôi y như những ngày nào còn tuổi trẻ, thân thiện và cùng tôi sát cánh suốt đoạn đường về đến nhà. Tôi cũng thế, vì mừng quá, tự nhiên quên mất cái gia đình bên cạnh. Mọi người cứ chăm chú cái tình anh em bất diệt mà dường như cũng xúc động theo.
Qua ba mươi ngày làm Việt kiều về thăm quê, tôi cảm nhận ngoài gia đình không ai cho tôi cái tình thắm thiết như Thủy đã dành riêng cho cá nhân tôi trong suốt cuộc hành trình. Cảm ơn Thủy nhiều lắm, cảm ơn người bạn bé nhỏ của tôi.
Ngày trở lại xứ người, là ngày tôi lại phải xa Thủy lần thứ hai, thương Thủy nhiều lắm. cô bạn dễ mến. Và, ngẫm lại rằng dù ở đâu, phương trời nào ta cũng vẫn còn những người bạn cũng như mối tình đẹp mà suốt cuộc đời họ luôn luôn là kẻ chân tình trước sau như một dành riêng cho ta.
Một chiều
Gặp lại em
Nơi bến sông xưa
Giọt lệ đổ như mưa
Tấm chân tình hiện diện
Đời còn thấy dễ ưa..!
Thủy Điền (01-08-2017)
0 Comment: