Ngụ ngôn mèo và chuột thời @- ST
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGỤ NGÔN CHUỘT VÀ MÈO THỜI @
Chuyện mèo nắm quyền sinh sát cả họ nhà chuột vốn đã xưa như trái đất. Sử sách xứ Vệ còn ghi lại rằng có lần cả họ nhà chuột bức xúc quá, bèn mở hội nghị bàn cách chống lại mèo. Chuột Cống thông thái đưa ra sáng kiến: đeo lục lạc vào cổ mèo, để mèo đi đâu cũng phát ra tiếng kêu, chuột nghe thấy biết đường mà chạy trốn. Tất cả đồng loạt giơ tay nhất trí cho là sáng kiến rất hay nhưng khi cử người đứng ra làm thì ai cũng chối đây đẩy, từ ông Cống cho đến anh Nhắt, rốt cuộc chỉ có anh Chù thấp cổ bé họng không biết ăn nói đành phải nhận lời. Ì ạch vác cái lục lạc đi một đoạn đường, chưa thấy mèo đâu, mới nghe thấy tiếng meo meo, Chù đã hồn vía lên mây quẳng cả lục lạc chạy bò lê bò càng về báo lại. Cả hội nghị chuột hoảng hồn bỏ chạy tán loạn, chẳng còn ai dám nhắc đến cái lục lạc ấy nữa.
Sang đầu thế kỷ XXI, có chuột Computer không biết từ đâu lưu lạc đến xứ Vệ. Các loài chuột bản xứ thấy chuột Computer cái gì cũng biết, thân thiện lại không hề sợ mèo nên rất kính phục- bèn hỏi cách chống lại mèo. Chuột Computer nể tình nói:
- Ta ngẫm chuyện ngày trước ông tổ nhà Cống định đeo lục lạc vào cổ mèo là không ổn tý nào. Mèo bắt chuột chủ yếu để ăn thịt. Nếu đeo lục lạc, há mèo đành chịu đói mà chết sao? Hay phải tìm trăm phương ngàn kế để bắt cho bằng được chuột? Lúc ấy lũ chuột các ngươi liệu có thoát nổi không???
Lũ chuột gật gù tán thành. Chuột Computer nói tiếp:
- Ta sinh ra vốn bọc giáp cứng nên không sợ gì mèo, còn các ngươi da thịt mềm yếu tất không thể chống chọi nanh vuốt mèo được. Nhưng nói thế không phải là không có cách. Loài người có câu: "Như mèo thấy mỡ". "Mèo nào mèo chê cá rán"…., mèo ngày nay ắt cũng không khác mấy mèo ngày xưa- Các ngươi hãy tìm hiểu xem mèo thích những gì thì cứ chịu khó cống nạp các thứ ấy. Mèo nằm ì một chổ hưởng thụ, các ngươi đổi lấy sự yên bình, ổn định há chẳng hơn sao?
Lũ chuột nghe nói có lý bèn chia nhau tìm hiểu- quả thật là mèo thích xơi đủ thứ không chừa một thứ gì, liền nghe theo kế nhờ chuột computer gởi email đàm phán với mèo. Mèo lúc này tuổi cũng đã già, không còn bao hơi sức nên đồng ý. Từ đó mèo chỉ ngồi một chổ ra lệnh, mọi việc cống nạp đều giao cho bọn sai nha chuột các cấp lo liệu. Họ nhà chuột nhờ vậy tha hồ sinh sôi nảy nở, đục khoét, phá phách… thiếu điều tan nát cả xứ Vệ.
Sự đời chẳng mấy ai ngờ. Được mấy năm, bổng có tin mèo già ngầm đặt bẫy bắt một lúc cả chục con chuột to, toàn là bọn chuột sai nha vốn chẳng xa lạ gì với mèo. Rồi lại nghe tin mèo đang làm một cái lò tôn thật to để nướng hết cả bọn như người ta nướng lụi vậy. Cả họ chuột náo loạn, nơm nớp lo sợ liền gọi video call hỏi chuột computer xem có kế sách gì không. Chuột computer cười nhạt:
- Ta vốn hình dung được việc này, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy. Về bản chất nhiều khi mèo bắt chuột không hẳn vì đói, mà vì thích thể hiện quyền lực của mèo. Có câu: ”mèo già hóa cáo”, đừng tưởng mèo già lú lẩn, kỳ thực không chuyện gì lọt qua mắt hắn. Các ngươi ăn chơi, đục khoét, đào hang xây ổ hoành tráng lại còn cả gan chiếm đoạt bao nhiêu đồ cống vật làm của riêng- thử hỏi mèo sao bỏ qua? Nên đám chuột mập đó chỉ có thể tự trách mình chủ quan, bị lộ mà thôi. Thực tâm mèo cũng không hề muốn giết hết chuột- hết chuột mèo làm sao tồn tại? Với lại hơi sức đâu mà giết hết bọn chuột nhung nhúc các ngươi? Thôi cứ yên tâm đi.
Nói xong chuột computer vừa tắt camera, vừa buồn bã than thầm: Cha Douglas Engelbart sinh ra ta để giúp ích cho đời, nhưng sao lại đặt tên cho ta là chuột? Ta chẳng muốn dính dáng gì đến lũ chuột xấu xa này đâu??? Hic…hic !!!
ST
Chuyện mèo nắm quyền sinh sát cả họ nhà chuột vốn đã xưa như trái đất. Sử sách xứ Vệ còn ghi lại rằng có lần cả họ nhà chuột bức xúc quá, bèn mở hội nghị bàn cách chống lại mèo. Chuột Cống thông thái đưa ra sáng kiến: đeo lục lạc vào cổ mèo, để mèo đi đâu cũng phát ra tiếng kêu, chuột nghe thấy biết đường mà chạy trốn. Tất cả đồng loạt giơ tay nhất trí cho là sáng kiến rất hay nhưng khi cử người đứng ra làm thì ai cũng chối đây đẩy, từ ông Cống cho đến anh Nhắt, rốt cuộc chỉ có anh Chù thấp cổ bé họng không biết ăn nói đành phải nhận lời. Ì ạch vác cái lục lạc đi một đoạn đường, chưa thấy mèo đâu, mới nghe thấy tiếng meo meo, Chù đã hồn vía lên mây quẳng cả lục lạc chạy bò lê bò càng về báo lại. Cả hội nghị chuột hoảng hồn bỏ chạy tán loạn, chẳng còn ai dám nhắc đến cái lục lạc ấy nữa.
Sang đầu thế kỷ XXI, có chuột Computer không biết từ đâu lưu lạc đến xứ Vệ. Các loài chuột bản xứ thấy chuột Computer cái gì cũng biết, thân thiện lại không hề sợ mèo nên rất kính phục- bèn hỏi cách chống lại mèo. Chuột Computer nể tình nói:
- Ta ngẫm chuyện ngày trước ông tổ nhà Cống định đeo lục lạc vào cổ mèo là không ổn tý nào. Mèo bắt chuột chủ yếu để ăn thịt. Nếu đeo lục lạc, há mèo đành chịu đói mà chết sao? Hay phải tìm trăm phương ngàn kế để bắt cho bằng được chuột? Lúc ấy lũ chuột các ngươi liệu có thoát nổi không???
Lũ chuột gật gù tán thành. Chuột Computer nói tiếp:
- Ta sinh ra vốn bọc giáp cứng nên không sợ gì mèo, còn các ngươi da thịt mềm yếu tất không thể chống chọi nanh vuốt mèo được. Nhưng nói thế không phải là không có cách. Loài người có câu: "Như mèo thấy mỡ". "Mèo nào mèo chê cá rán"…., mèo ngày nay ắt cũng không khác mấy mèo ngày xưa- Các ngươi hãy tìm hiểu xem mèo thích những gì thì cứ chịu khó cống nạp các thứ ấy. Mèo nằm ì một chổ hưởng thụ, các ngươi đổi lấy sự yên bình, ổn định há chẳng hơn sao?
Lũ chuột nghe nói có lý bèn chia nhau tìm hiểu- quả thật là mèo thích xơi đủ thứ không chừa một thứ gì, liền nghe theo kế nhờ chuột computer gởi email đàm phán với mèo. Mèo lúc này tuổi cũng đã già, không còn bao hơi sức nên đồng ý. Từ đó mèo chỉ ngồi một chổ ra lệnh, mọi việc cống nạp đều giao cho bọn sai nha chuột các cấp lo liệu. Họ nhà chuột nhờ vậy tha hồ sinh sôi nảy nở, đục khoét, phá phách… thiếu điều tan nát cả xứ Vệ.
Sự đời chẳng mấy ai ngờ. Được mấy năm, bổng có tin mèo già ngầm đặt bẫy bắt một lúc cả chục con chuột to, toàn là bọn chuột sai nha vốn chẳng xa lạ gì với mèo. Rồi lại nghe tin mèo đang làm một cái lò tôn thật to để nướng hết cả bọn như người ta nướng lụi vậy. Cả họ chuột náo loạn, nơm nớp lo sợ liền gọi video call hỏi chuột computer xem có kế sách gì không. Chuột computer cười nhạt:
- Ta vốn hình dung được việc này, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy. Về bản chất nhiều khi mèo bắt chuột không hẳn vì đói, mà vì thích thể hiện quyền lực của mèo. Có câu: ”mèo già hóa cáo”, đừng tưởng mèo già lú lẩn, kỳ thực không chuyện gì lọt qua mắt hắn. Các ngươi ăn chơi, đục khoét, đào hang xây ổ hoành tráng lại còn cả gan chiếm đoạt bao nhiêu đồ cống vật làm của riêng- thử hỏi mèo sao bỏ qua? Nên đám chuột mập đó chỉ có thể tự trách mình chủ quan, bị lộ mà thôi. Thực tâm mèo cũng không hề muốn giết hết chuột- hết chuột mèo làm sao tồn tại? Với lại hơi sức đâu mà giết hết bọn chuột nhung nhúc các ngươi? Thôi cứ yên tâm đi.
Nói xong chuột computer vừa tắt camera, vừa buồn bã than thầm: Cha Douglas Engelbart sinh ra ta để giúp ích cho đời, nhưng sao lại đặt tên cho ta là chuột? Ta chẳng muốn dính dáng gì đến lũ chuột xấu xa này đâu??? Hic…hic !!!
ST
0 Comment: