Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Góc trời trống vắng- Thủy Điền

GÓC TRỜI TRỐNG VẮNG

     Hơn một tuần nay, người ta bỗng dưng không còn nhìn thấy lão ăn mày và con chó đốm ngồi dưới gốc cột đèn đường trước cái Siêu thị lớn nữa.

      Họ xì xào với nhau và đặt ra những giả thuyết:

      Người thì bảo: Có lẽ, trời vào thu, gió lạnh. Hắn tìm đến nơi khác ấm hơn để trú ẩn.

      Người hỏi người ? Hay là nhân viên trật tự thành phố đuổi hắn, không cho hắn hành nghề ở đây nữa

      Người thì tự đoán : Chắc là hắn đã qua đời và con chó đốm cũng được đưa vào Sở Thú y không chừng.


Góc trời trống vắng

      Trải qua nhiều tuần lễ dài thì người ta được biết: Chuyện rất đau buồn của một kiếp người.

      Hắn không phải là loại bần hàn, khố rách vô gia cư. Mà hắn là con của một nhà khoa bảng, giàu có. Gia đình hắn có hai anh em, hắn là con trai lớn và một cô em gái nhỏ hơn hắn ba tuổi. Hắn được cha mẹ cho ăn học đàng hoàng, đỗ bằng Cử nhân Kinh tế và hiện đang làm việc tại một Công ty Thương mại lớn.

      Sau cái chết bi thảm vì tai nạn máy bay cách đây khoảng mười năm. Không may, cha mẹ và cô em gái hắn cùng bốn mươi bảy đồng hành khác bị tử nạn khi máy bay cấm đầu vào vách núi, trên chuyến bay du lịch từ Tây ban nha trở về nhà.
     
      Vừa nhận được tin qua đài Truyền hình và Thông báo của Bộ ngoại giao, hắn cấp tốc trở về nhà. Thời gian chờ đợi tin mới….mới hắn như người cuồng loạn. Trong cơn đau, mất mát hắn dường như là kẻ mất trí gần cả mấy tháng trời. Sau cơn khủng hoảng ấy, hắn suy nghĩ cạn cùng và cho đời mình bây giờ chẳng còn gì nữa.

      Khi cả nhà qua đời, hắn buồn quá và xin nghỉ việc tại Công ty luôn. Ở nhà được một năm, một mình giữa chốn quạnh hiu, thiếu can đảm và cuối cùng hắn quyết định viết đơn hiến tặng căn nhà cha mẹ để lại cho hội nhà thờ Công giáo thành phố và chỉ xin cấp lại một căn phòng nhỏ ngoài phố để tạm thân.

      Tưởng mọi chuyện đã yên, sau năm ấy hắn trả lại căn phòng và dẫn con chó đốm đi đầu đường, xó chợ, để rồi trở thành người Hành khất “Bất đắc dĩ “

      Qua bao ngày xuôi, ngược. Hắn chọn gốc cây cột đèn nằm trên cây cầu cạnh một Siêu thị lớn là điểm dừng chân cuối cùng.

      Thời gian- thời gian trôi qua cuộc đời của hắn giờ đây cũng khá hơn. Nghĩa là:

      - Sáng thức dậy là có ly Cà-phê To go và ba ổ bánh mì nhỏ (Hắn hai ổ và con đốm một ổ ) Kế tiếp là ngồi đọc sách và chờ người qua, kẻ lại bố thí chén cơm tình.

      - Đến trưa thì ghé vào mua một xuất cơm phần ra cột đèn hắn và con Đốm ăn chung và chiếu về cũng thế.

      - Khi cơm chiều xong, Siêu thị cũng vừa đóng cửa, đèn đường bắt đầu vương lên ánh sáng và cũng là lúc hắn và con Đốm chui vào hầm cầu để tìm chốn ngủ.

      Cứ thế mà hắn đã trụ trì nơi đây gần bảy năm trường. Một hôm trời bão lớn, cơn gió mùa thu nối gót theo sau chấn động cả một vùng trời. Rét ….rét căm căm hắn không đủ ấm, những cơn gió ấy đã lợi dụng ập vào cơ thể hắn. Hắn phải đành nhận lãnh cơn bạo bệnh. Giữa đêm vì không ai hay biết, không người cứu chữa, chẳng viên thuốc phòng thân, cơ thể không chống cự nổi và đành phải qua đời trong đêm ấy.

      Con chó đốm ngẩn ngơ, ngỡ như người đang ngủ, lúc đánh thức, lúc nằm queo mà chẳng thấy hắn hứ hà như hằng đêm bên cạnh. Trời gần sáng, tánh quen thường. Lẽ ra cả hai cùng lên cầu để ăn sáng. Nhưng hôm nay…..sao kỳ lạ quá cứ hực hà chạy tới, chạy lui.

      Những ngạc nhiên ấy, vô tình người ta phát hiện ra dưới hầm cầu có lão ăn mày vừa mới qua đời trong đêm tối. Nhà chức trách đến mang xác hắn đi và con Đốm cũng ngỡ ngàng khi Sở Thú y cũng mang nó đi theo mà đời nó chưa bao giờ nghĩ tới.

      Thế là sau bảy năm con Đốm và cây cột đèn đường đã mất đi một người bạn chân tình. Nơi ấy bây giờ buồn lắm, nơi ấy bây giờ là một góc trời trống vắng.


Thủy Điền 23-09-2017

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian