Hàn Mạc Tử- Huy Uyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
HÀN MẠC TỬ
Ghềnh Ráng mây ven thành-phố
Quy-Hòa chìm trong sương mù
Chiều rồi ai-lên-dốc-đá
Biển buồn một màu xanh lơ .
Lặng khuất mộ người bao năm
Trên đồi đọng đầy nỗi nhớ
Sóng vỗ chân mây dập duềnh
Cô đơn bóng ai đứng đó .
Mong manh màu trời sương khói
Ngoài kia thuyền ai ra khơi
Mộ người hoa lay trước gió
Tình thôi nước chảy quanh đồi .
Chiều xuống quên rồi hẹn hò
Ru ai trăm ngàn xa xót
Rằng em đã tắt nụ cười
Để Quy-Nhơn buồn mưa rớt.
Ghềnh Ráng mây ven thành-phố
Quy-Hòa chìm trong sương mù
Chiều rồi ai-lên-dốc-đá
Biển buồn một màu xanh lơ .
Lặng khuất mộ người bao năm
Trên đồi đọng đầy nỗi nhớ
Sóng vỗ chân mây dập duềnh
Cô đơn bóng ai đứng đó .
Mong manh màu trời sương khói
Ngoài kia thuyền ai ra khơi
Mộ người hoa lay trước gió
Tình thôi nước chảy quanh đồi .
Chiều xuống quên rồi hẹn hò
Ru ai trăm ngàn xa xót
Rằng em đã tắt nụ cười
Để Quy-Nhơn buồn mưa rớt.
Lầu-Ông-Hoàng ai đứng mãi
Lời ru xa xăm Mộng-Cầm
Trong vườn bước ai quay lại
Quạnh đời ru mối tình câm .
Thôi em trọn hết đường trần
Tháng ngày buồn vương nấm mộ
Trên đồi lau trắng bâng khuâng
Tim người suốt đời đau nhớ .
Maria linh-hồn của Mẹ
Tim người trôi nổi dương gian
Lời kinh buồn hơn gió núi
Chuông nhà thờ đổ quá buồn .
Thiếu-phụ chiều nay âm thầm
Mắt xa xăm buồn bên mộ
Nhớ ai mà em lệ nhỏ
Biền biệt đi rồi đêm hoang .
Huy Uyên
0 Comment: