Chúa cũng buồn- Hoa Nguyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHÚA CŨNG BUỒN
Sa mạc nào mà chẳng mênh mông
không còn độ lượng để hư không
Hỏi tự bao giờ mình nên nỗi
Tìm trong tháng chạp lạnh sương mù
Thấu xương mới thấy trong đau nhức
Rêm mình là thẩm thấu cơn đau
Cuộc sống đã đến hồi khất thực
Biết đâu tìm cắt rốn chôn nhau...
Đời cũng thế đã đến hồi giông bão
Thì thôi mưa gió cũng đáng đời
Cây mùa hoa trái không thể trổ
Mặc đêm phung phá đến tả tơi
Ta về nghe trong từng kiệt quệ
Nghe ta phế phủ những vui buồn
Ta về rã rời từng nhân thế
Nỗi trong cơm áo cũng nhục nhằn
Sa mạc nào mà chẳng mênh mông
không còn độ lượng để hư không
Hỏi tự bao giờ mình nên nỗi
Tìm trong tháng chạp lạnh sương mù
Thấu xương mới thấy trong đau nhức
Rêm mình là thẩm thấu cơn đau
Cuộc sống đã đến hồi khất thực
Biết đâu tìm cắt rốn chôn nhau...
Đời cũng thế đã đến hồi giông bão
Thì thôi mưa gió cũng đáng đời
Cây mùa hoa trái không thể trổ
Mặc đêm phung phá đến tả tơi
Ta về nghe trong từng kiệt quệ
Nghe ta phế phủ những vui buồn
Ta về rã rời từng nhân thế
Nỗi trong cơm áo cũng nhục nhằn
Dặn lòng thôi cố mà ráng chịu
Kẽo mốt mai cạn nghĩa cạn tình
Thắt sợi oan tình vào cõi tịch
Ta về tìm lại dấu an sinh
Mưa nắng có hai mùa khác biệt
Lòng chung ấm lạnh cũng muộn phiền
Đen trắng tẩy bồi chi thêm đục
Ta về say tỉnh với ta điên
Ta về ly rượu chừng đã cạn
Củi bếp lòng tro cũng đã tàn
Ta về thời gian gần cuối chạp
Nhìn lên Thánh giá...mắt Chúa buồn!
Từ tâm lạy Chúa! Chúa xót thương!
hoàng uyển vân.
Kẽo mốt mai cạn nghĩa cạn tình
Thắt sợi oan tình vào cõi tịch
Ta về tìm lại dấu an sinh
Mưa nắng có hai mùa khác biệt
Lòng chung ấm lạnh cũng muộn phiền
Đen trắng tẩy bồi chi thêm đục
Ta về say tỉnh với ta điên
Ta về ly rượu chừng đã cạn
Củi bếp lòng tro cũng đã tàn
Ta về thời gian gần cuối chạp
Nhìn lên Thánh giá...mắt Chúa buồn!
Từ tâm lạy Chúa! Chúa xót thương!
hoàng uyển vân.
0 Comment: