Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Đêm rình ma- Hoàng Thị Viễn Du

ĐÊM RÌNH MA

     Khuya...

      Gió rít từng chặp, cây cối quanh vườn lao xao. Bên hiên nhà tiếng những tàu lá chuối đập phần phật đập vào nhau. Sấm chớp ầm ì rồi mưa ập xuống. Căn nhà, không biết gọi là nhà cấp gì, nửa tường nửa gỗ, đằng trước lợp ngói nửa sau lợp tôn, tiếng mưa cứ rầm rập, tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn. Con cái đi học xa, Ngân ở một mình căn nhà càng thêm vắng

      Ngân nằm co mình nhìn lên góc nhà có mấy viên gạch vỡ, mưa lọt xuống thành một đám dột rộng. Úp mặt xuống gối ngao ngán, chỗ dột có từ ngày Tùng còn sống, cũng một vài lần thay những viên ngói nhưng chẳng biết bị kênh hay thế nào mà dột vẫn hoàn dột, có lẽ nhìn hoài quen mắt nên Tùng mặc kệ. Ngân khó chịu nói mãi nhưng Tùng vẫn dưng dưng đành thôi


Đêm rình ma

      Từ ngày Tùng chết, sống một mình, Ngân đâm ra sợ, sợ tất cả. Sợ cái nhìn soi mói của hàng xóm (dù thật ra họ không hề xấu tính) Từ bộ quần áo màu tươi sáng, hay vẻ vui mừng rạng rở của Ngân lúc những đứa con gọi điện về, Ngân bỗng thấy mình sống dè dặt, lo lắng nhiều hơn, sợ tiếng gõ cửa của những gã say rượu. Ngay cả những việc phụ nữ không làm được, muốn nhờ những cậu trai trẻ thì lại sợ xì xào “Phi công”. Nhờ những ông sồn sồn thì sợ mấy bà vợ háy nguýt, nên dù chỉ mấy viên ngói vỡ Ngân cũng không dám nhờ, đành làm liều. Ngân leo lên thay, lúc xuống hụt chân, té dập hông, lăn ra nền nhà. Ngân nằm vạ với mình và âm thầm khóc.

      Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, Ngân dậy thắp hương cho Tùng rồi đi lau nền nhà sũng nước, xong xuôi mọi việc vẫn không buồn ngủ. Ngân ngồi trầm ngâm nhìn hình Tùng trên bàn thờ, băn khoăn tự hỏi không biết trước lúc chết Tùng có linh cảm được điều gì không?. Mà có lẽ là không vì nghe mấy đứa cháu kể lại, trước lúc chết, mấy cậu cháu ngồi nhậu, Tùng còn cười khà khà nói “ tao bị xe tông miết mà không sao cả, mạng tao lớn lắm”

      Vậy mà Tùng lại chết, cái chết bất ngờ cho đến giờ Ngân vẫn bị ám ảnh bởi cái chết đau đớn của Tùng. Nghe mọi người bên đường kể lại Tùng bị xe bảy chỗ ngồi vượt xe trước nên tông vào, hất lên cao rồi văng ra xa, sẵn trớn chiếc xe lao tới cáng luôn lên chân, rách bàng quang, rách dạ dày, sườn gãy chọc thủng phổi. Tùng chỉ tỉnh lại một lần, kêu đau lưng rồi chìm vào hư vô

      Dù không phải là người chồng, người cha tốt; nhưng cái chết bất ngờ và đau đớn của Tùng làm Ngân xót xa thương cảm. Mất một thời gian, cứ nhắm mắt lại cái hình ảnh Tùng bị hất tung lên cao rồi lăn mấy vòng cứ ám ảnh Ngân. Có nỗi đau mơ hồ se thắt trong Ngân, cô biết mình chỉ thương xót chứ không hề thương tiếc nhưng vẫn có cái cảm giác đau, đau lắm

      Lúc đám tang Ngân như bồng bềnh trên mây, không một giọt nước mắt, dửng dưng lạnh lẽo nhìn người ta hạ huyệt. Đứa con nhét nắm đất vào tay bảo “mẹ tiễn ba đi” Ngân vung như cái máy, như muốn vất đi những yêu thương thù hận, rồi ngồi phịch xuống nhìn người ta lấp đất. Ngôi mộ đất tươi cao dần, nằm rưng rưng trong nắng.

      Cái cảm giác trống trải trong đêm mưa này càng rõ nét, trong căn nhà vắng lạnh mùi nhang khói. Tiếng những con mèo hoang gào rú rượt đuổi rầm rập trên mái tole, rồi những bước nhảy nhẹ nhàng của những con mèo nhà trên sàn gác gỗ, như bước chân người đi lại khẽ khàng. Tiếng loạt soạt của bầy chuột trốn mèo trong căn phòng ngày xưa của hai vợ chồng( Từ ngày Tùng chết, căn phòng thành kho chứa đồ cũ). Ngân đẩy cửa bước vào bỗng thoắt rùng mình, cả căn phòng tràn ngập mùi dầu gió xanh ( mùi dầu lúc còn sống Tùng hay xài). Mãi miết bước ra Ngân ngồi phịch xuống ghế sợ hãi. Định thần một lúc, nghĩ mình bị ảo giác cô lại bước tiếp vào, vẫn mùi dầu gió đó. Ngân vội tới thắp nhang cho chồng, rờn rợn với cảm giác ánh mắt Tùng chăm chú nhìn mình

      Ngân vào giường nằm, cố nhớ lại những tháng ngày sống với Tùng đã qua, lúc hẹn hò khi còn yêu nhau. Trời mùa Đông lạnh hai đứa lang thang,co ro, vào quán caffe nhưng vẫn thích uống café đá, hút chung điếu thuốc và bao kỷ niệm xa xưa nữa….Rồi thành vợ chồng, cũng bàn tay viết những lời yêu thương đó giáng cho Ngân những cái tát, cũng giọng nói đó nhưng không còn dịu dàng, chia sẻ. Ngân âm thầm nhìn tình yêu, hạnh phúc đi qua mờ nhạt, cuối cùng là trống rỗng. Căn nhà rộng quá, cái bàn thờ trong góc nhà với hai cây nến điện màu đỏ, khói nhang cũng không đủ làm ấm không gian.

      Không ngủ được cùng với cảm giác ánh mắt Tùng đi theo mình mọi ngõ ngách, Ngân lại dậy ngồi trước bàn thờ Tùng, lắng nghe nỗi đau âm ỹ. Không phải vì thương tiếc, không phải vì hụt hẫng mà vì mất đi người cho Ngân thể hiện và khẳng định mình ( không có Tùng, không có tiền “đô“ Ngân vẫn sống và nuôi dạy con cái thật tốt). Tùng chết Ngân bỗng thấy mình rơi vào tuyệt vọng, tuyệt vọng vì cái “tôi” của mình không còn cơ hội để chứng tỏ nữa rồi. Mệt mỏi với những suy nghĩ quẩn quanh, Ngân tắt điện đi nằm

      Đang dần thiếp vào giấc ngủ, chợt Ngân giật mình, có tiếng dép loẹt xoẹt từ phòng ngủ cũ của hai vợ chồng vọng ra, rồi tiếng loẹt xoẹt quanh nhà. Ngân cứng cả người, cố xoay mình ra nhưng đầu óc như tê liệt, không điểu khiển nỗi chân tay. Muốn cất tiếng la nhưng hàm như cứng lại ( thật ra thì la cũng chẳng có ai nghe), thoảng như có tiếng thở dài lướt thướt.

      Trước khi chìm vào hư ảo Ngân vẫn còn tự hỏi: Phải chăng con ma của "một thời yêu thiết tha" (*) đang quay về uống nốt chén rượu trần ai còn dang dở?


Hoàng Thị Viễn Du

  (*): bài hát  "Tưởng niệm" của Trầm tử Thiêng

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian