Cũng vì hy vọng- Thủy Điền
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CŨNG VÌ HY VỌNG
Vừa hớp ngụm Cà-phê, vừa nhìn vợ, Hân bảo:
- Em nầy ! Hôm nay đầu năm, đầu tháng mà sao gương mặt em thế nào nhỉ.
- Anh quên rồi sao, tháng nầy em lo nhiều lắm.
- Lo cái gì ? Lẽ ra những ngày nầy em phải vui vẻ lên chứ, năm mới còn hé lên những tia hy vọng. Đàng nầy, anh thật sự không hiểu nỗi.
- Chết đói tới nơi rồi kìa, mà còn trách với hờn.
Hơn mười năm nay, sau khi cái hãng sắt lớn trong tỉnh, là nơi gia đình Hân nương tựa kể từ ngày sang Đức đã bị đóng cửa. Hân bị thất nghiệp, lãnh thất nghiệp được một năm với số lương 75% so với lương chính và sau đó được chuyển sang lãnh xã hội và chờ ngày tìm công việc mới.
Với số tuổi đời năm mươi, sau khi thất nghiệp phải nói muốn tìm một việc khác tương ứng cũng không phải dễ. Nhiều lần chàng được Sở Lao động giới thiệu đến các hãng xưởng mới cũng như những lần chàng tự đi tìm việc một mình mà cũng chẳng có nơi nào chiếu cố cả. Bởi tội quá già. Chính vì thế, nên chàng phải đành nằm nhà nhận số tiền Xã hội trợ cấp lâu dài cho đến nay. Hồi đầu thì thiếu trước, hụt sau. Nhưng dần dà thì cũng quen đi và chuyện đâu cũng vào đó.
Cuộc sống trong gia đình có giới hạn, một vợ, ba con tháng nào cũng vừa lấp tháng nấy không dư một đồng xu nhỏ. Biết thế, nhưng năm nào cũng vậy hể đến tháng giêng là gia đình chàng bị rơi vào cảnh túng thiếu cực kỳ mà chàng chẳng thèm rút kinh nghiệm. Bấy nhiêu lần bà vợ cản ngăn, nhưng chàng vẫn quyết làm hầu mong mỏi cái may mắn sẽ đến với mình trong tương lai.
Cuối tháng mười hai vừa qua, là ngày nhà nước chuyển tiền xã hội vào cho gia đình chàng như thường lệ. Đúng ra khi mua sắm những vật dụng và thức ăn cần thiết xong, số còn lại chàng phải mang về nhà để sử dụng tiếp cho những ngày tới. Đàng nầy còn bao nhiêu chàng mua bia, rượu và pháo tất, è ạch mang về chờ khi giao thừa đến là mang tất cả ra vui mừng cùng bè bạn và những người hàng xóm nhằm mục đích đón xuân và hy vọng những ngày mới sẽ mang lại cho gia đình chàng nhiều may mắn.
Trong cơn say, vui thú, hy vọng chàng quên mất hai mươi chín ngày còn lại của tháng giêng cả gia đình chàng phải nương tựa vào đâu khi nhà chẳng còn một hạt gạo dính lu.
Ngoài sân đêm giao thừa pháo nổ, nâng ly mừng xuân mới, chàng vui say, trong căn nhà Thúy Anh gụt đầu, rơi…..rơi….. từng giọt nước mắt
May đâu chẳng thấy, rủi vây quanh nhà.
Vừa hớp ngụm Cà-phê, vừa nhìn vợ, Hân bảo:
- Em nầy ! Hôm nay đầu năm, đầu tháng mà sao gương mặt em thế nào nhỉ.
- Anh quên rồi sao, tháng nầy em lo nhiều lắm.
- Lo cái gì ? Lẽ ra những ngày nầy em phải vui vẻ lên chứ, năm mới còn hé lên những tia hy vọng. Đàng nầy, anh thật sự không hiểu nỗi.
- Chết đói tới nơi rồi kìa, mà còn trách với hờn.
Hơn mười năm nay, sau khi cái hãng sắt lớn trong tỉnh, là nơi gia đình Hân nương tựa kể từ ngày sang Đức đã bị đóng cửa. Hân bị thất nghiệp, lãnh thất nghiệp được một năm với số lương 75% so với lương chính và sau đó được chuyển sang lãnh xã hội và chờ ngày tìm công việc mới.
Với số tuổi đời năm mươi, sau khi thất nghiệp phải nói muốn tìm một việc khác tương ứng cũng không phải dễ. Nhiều lần chàng được Sở Lao động giới thiệu đến các hãng xưởng mới cũng như những lần chàng tự đi tìm việc một mình mà cũng chẳng có nơi nào chiếu cố cả. Bởi tội quá già. Chính vì thế, nên chàng phải đành nằm nhà nhận số tiền Xã hội trợ cấp lâu dài cho đến nay. Hồi đầu thì thiếu trước, hụt sau. Nhưng dần dà thì cũng quen đi và chuyện đâu cũng vào đó.
Cuộc sống trong gia đình có giới hạn, một vợ, ba con tháng nào cũng vừa lấp tháng nấy không dư một đồng xu nhỏ. Biết thế, nhưng năm nào cũng vậy hể đến tháng giêng là gia đình chàng bị rơi vào cảnh túng thiếu cực kỳ mà chàng chẳng thèm rút kinh nghiệm. Bấy nhiêu lần bà vợ cản ngăn, nhưng chàng vẫn quyết làm hầu mong mỏi cái may mắn sẽ đến với mình trong tương lai.
Cuối tháng mười hai vừa qua, là ngày nhà nước chuyển tiền xã hội vào cho gia đình chàng như thường lệ. Đúng ra khi mua sắm những vật dụng và thức ăn cần thiết xong, số còn lại chàng phải mang về nhà để sử dụng tiếp cho những ngày tới. Đàng nầy còn bao nhiêu chàng mua bia, rượu và pháo tất, è ạch mang về chờ khi giao thừa đến là mang tất cả ra vui mừng cùng bè bạn và những người hàng xóm nhằm mục đích đón xuân và hy vọng những ngày mới sẽ mang lại cho gia đình chàng nhiều may mắn.
Trong cơn say, vui thú, hy vọng chàng quên mất hai mươi chín ngày còn lại của tháng giêng cả gia đình chàng phải nương tựa vào đâu khi nhà chẳng còn một hạt gạo dính lu.
Ngoài sân đêm giao thừa pháo nổ, nâng ly mừng xuân mới, chàng vui say, trong căn nhà Thúy Anh gụt đầu, rơi…..rơi….. từng giọt nước mắt
May đâu chẳng thấy, rủi vây quanh nhà.
Thủy Điền 01-01-2018
0 Comment: