Tự tình tôi và em- Hoa Nguyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TỰ TÌNH TÔI VÀ EM
Dòng sông trắng cho bờ bãi rộng
Con đò vắng sang sông lạc người
Dòng sông ấy con đò bến mộng
Khách qua đò chỉ thấy hoa trôi
Bờ bến ấy sao tìm lối ấy
Đò qua sông còn lại bơ vơ
Dòng sông vắng bến bờ nào thấy
Nhìn về xa trời đất co ro
Con đò nhỏ neo sầu bền ngủ
Bến tịch liêu soi bóng giữa dòng
Buồn lữ thứ nhớ ngày năm cũ
Thuyền bây giờ viễn xứ long đong
Hoài niệm đã ướp mùi hương cũ
Mây giăng mưa ướt xóa lối về
người lữ khách bên hàng liễu rũ
Nhớ tình xa vạn dặm sơn khê
Hoài niệm đã gối nồng hương cũ
Đêm sương giăng ướt đẫm lối tình
Dòng sông ấy như bờ bến ngủ
Dư âm người bỏ lại tương tư
Dòng sông trắng cho bờ bãi rộng
Con đò vắng sang sông lạc người
Dòng sông ấy con đò bến mộng
Khách qua đò chỉ thấy hoa trôi
Bờ bến ấy sao tìm lối ấy
Đò qua sông còn lại bơ vơ
Dòng sông vắng bến bờ nào thấy
Nhìn về xa trời đất co ro
Con đò nhỏ neo sầu bền ngủ
Bến tịch liêu soi bóng giữa dòng
Buồn lữ thứ nhớ ngày năm cũ
Thuyền bây giờ viễn xứ long đong
Hoài niệm đã ướp mùi hương cũ
Mây giăng mưa ướt xóa lối về
người lữ khách bên hàng liễu rũ
Nhớ tình xa vạn dặm sơn khê
Hoài niệm đã gối nồng hương cũ
Đêm sương giăng ướt đẫm lối tình
Dòng sông ấy như bờ bến ngủ
Dư âm người bỏ lại tương tư
Cũng có lúc dòng sông như ngừng chảy
Đám lục bình ngơ ngác chẳng trổ bông
Hoa lục tím hay lòng người tê tái
Bìm bịp kêu con nước lỡ lớn ròng
Sông chảy xiết bến bờ mông mênh quá
Khách bây giờ cũng lạc lõng về đâu
Bến còn đây con đò nơi xa lạ
Với mỗi dòng xoáy cuốn trở nên sâu
Tìm dĩ vãng tâm về như trĩu nặng
Bến mong chờ như lữ khách đứng trông
Tình nào đợi mỏi mòn soi bóng nước
Ta nhớ đò , rồi cứ ngóng qua sông
Dẫu bây giờ cây cỏ mọc hoang vu
Và dòng kia chỉ tít tắp xa mù
Ta sẽ về đứng lại nơi bến ấy
Chiều xuân hè hay một sớm đông thu
Nếu dòng kia chẳng chấp chứa hai lần
Mộng chiều xưa ta ước hẹn nhau về
Thăm dĩ vãng một lần nơi bến đợi
Sẽ lại ru ta về giữa cội tình
Đám lục bình ngơ ngác chẳng trổ bông
Hoa lục tím hay lòng người tê tái
Bìm bịp kêu con nước lỡ lớn ròng
Sông chảy xiết bến bờ mông mênh quá
Khách bây giờ cũng lạc lõng về đâu
Bến còn đây con đò nơi xa lạ
Với mỗi dòng xoáy cuốn trở nên sâu
Tìm dĩ vãng tâm về như trĩu nặng
Bến mong chờ như lữ khách đứng trông
Tình nào đợi mỏi mòn soi bóng nước
Ta nhớ đò , rồi cứ ngóng qua sông
Dẫu bây giờ cây cỏ mọc hoang vu
Và dòng kia chỉ tít tắp xa mù
Ta sẽ về đứng lại nơi bến ấy
Chiều xuân hè hay một sớm đông thu
Nếu dòng kia chẳng chấp chứa hai lần
Mộng chiều xưa ta ước hẹn nhau về
Thăm dĩ vãng một lần nơi bến đợi
Sẽ lại ru ta về giữa cội tình
Có lẽ món nợ nào rồi cũng đắt
Nên giờ đây ta như gã thua tình
Cã quãng đời chỉ còn là khoảnh khắc
Cái riêng tư che kín chuyện chúng mình
Em và tôi như đôi chim mỏi cánh
Cố bay về nơi dĩ vãng xa xưa
Chuyện tình lỡ đã bao mùa dang dở
Có bao giờ khắc khoải nỗi đau chung
Cuộc đời này xem như trang sách cuối
Ngồi mà như dã sử chuyện cuộc tình
Cứ coi như giấc mộng chuyện đời mình
Chọn đời nhau xem bẽ bàng duyên phận
Mấy mươi năm phiêu lưu nhiều lận đận
Ta không đi chung nhau một chuyến đò
Không cùng nhau dệt mộng những ngày thơ
Kỉ niệm cũ trôi theo chiều gió cuốn
Chút cay đắng coi như lòng sầu muộn
Thì thôi ta vinh nhục cũng là danh
Mưa chiều nay, mưa nặng hạt, mưa nhanh
Xuống đường đời có bao giờ bằng phẳng
Nên giờ đây ta như gã thua tình
Cã quãng đời chỉ còn là khoảnh khắc
Cái riêng tư che kín chuyện chúng mình
Em và tôi như đôi chim mỏi cánh
Cố bay về nơi dĩ vãng xa xưa
Chuyện tình lỡ đã bao mùa dang dở
Có bao giờ khắc khoải nỗi đau chung
Cuộc đời này xem như trang sách cuối
Ngồi mà như dã sử chuyện cuộc tình
Cứ coi như giấc mộng chuyện đời mình
Chọn đời nhau xem bẽ bàng duyên phận
Mấy mươi năm phiêu lưu nhiều lận đận
Ta không đi chung nhau một chuyến đò
Không cùng nhau dệt mộng những ngày thơ
Kỉ niệm cũ trôi theo chiều gió cuốn
Chút cay đắng coi như lòng sầu muộn
Thì thôi ta vinh nhục cũng là danh
Mưa chiều nay, mưa nặng hạt, mưa nhanh
Xuống đường đời có bao giờ bằng phẳng
Đường đi qua có bao giờ lối thẳng
Có mặt trời trả giá bởi hoàng hôn
Có ban ngày mặc cả một ban đêm
Có dại khờ tôi và em điều đươc mất
Những ngày qua đi những là sự thật
Đễ lại ta cứ mãi miết đi tìm
Đễ nỗi đau chồng thêm nỗi muộn phiền
Vòng lẩn quẩn đời người nhiều nông nổi
Cây hạnh phúc cuộc trường tình muôn nẽo
Ta đi gieo và chờ hái quả vuông
Ta đi gieo và chờ hái quả tròn
Trong ngỡ ngàng vị đắng hay trái ngọt
Mỗi bình minh giật mình nghe chim hót
Đến chiều về trên nắng nhạt quanh sân
Mỗi bóng đêm của ánh sáng lịm dần
Sẽ trăn trở bạc mù sương bóng xế
Trong tâm tưởng chợt nghe lòng hỏi khẽ
Có thiên đường nào để ngõ ta qua
Có địa đàng để lạc bóng Eva
Vườn oan trái ta đi tìm bí mật
Cây sẽ cỗi lá lại rơi về đất
Đời đau rồi lâu quá cũng thành quen
Bao câu chuyện xưa nay dù được mất
Đễ cuối cùng bia đá sẽ gọi tên
hoa nguyên (hoàng uyển vân)
Có mặt trời trả giá bởi hoàng hôn
Có ban ngày mặc cả một ban đêm
Có dại khờ tôi và em điều đươc mất
Những ngày qua đi những là sự thật
Đễ lại ta cứ mãi miết đi tìm
Đễ nỗi đau chồng thêm nỗi muộn phiền
Vòng lẩn quẩn đời người nhiều nông nổi
Cây hạnh phúc cuộc trường tình muôn nẽo
Ta đi gieo và chờ hái quả vuông
Ta đi gieo và chờ hái quả tròn
Trong ngỡ ngàng vị đắng hay trái ngọt
Mỗi bình minh giật mình nghe chim hót
Đến chiều về trên nắng nhạt quanh sân
Mỗi bóng đêm của ánh sáng lịm dần
Sẽ trăn trở bạc mù sương bóng xế
Trong tâm tưởng chợt nghe lòng hỏi khẽ
Có thiên đường nào để ngõ ta qua
Có địa đàng để lạc bóng Eva
Vườn oan trái ta đi tìm bí mật
Cây sẽ cỗi lá lại rơi về đất
Đời đau rồi lâu quá cũng thành quen
Bao câu chuyện xưa nay dù được mất
Đễ cuối cùng bia đá sẽ gọi tên
hoa nguyên (hoàng uyển vân)
0 Comment: