Khó- Bùi Bỗng Nhiên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KHÓ
Chắc là hiểu một người không dễ
Chắc giận anh là kẻ vô tình
Ta cố vui khi giữa chúng mình
Có một khoảng lặng thinh hờn dỗi..
Ta đối mặt ngại ngùng bối rối
Ta cầm tay khẻ hỏi thăm nhau
Ta nhìn lên mái tóc bạc màu
Nụ cười muộn tay buông vội vã...
Anh cứ thể như là kẻ lạ
Ngay nơi ta đã nhớ từng ngày
Bên người mà đôi mắt bàn tay
Là âu yếm mê say một thuở...
Chắc là hiểu một người không dễ
Chắc giận anh là kẻ vô tình
Ta cố vui khi giữa chúng mình
Có một khoảng lặng thinh hờn dỗi..
Ta đối mặt ngại ngùng bối rối
Ta cầm tay khẻ hỏi thăm nhau
Ta nhìn lên mái tóc bạc màu
Nụ cười muộn tay buông vội vã...
Anh cứ thể như là kẻ lạ
Ngay nơi ta đã nhớ từng ngày
Bên người mà đôi mắt bàn tay
Là âu yếm mê say một thuở...
Anh cứ đứng ngập ngừng bỡ ngỡ
Nhớ hay quên cũng dở như nhau
Nơi hai bờ của một dòng trôi
Là thương tích lở bồi luôn mãi...
Chút mặn nồng chia năm sẻ bảy
Chút nhớ thương ngai ngái buổi chiều
Anh chẳng hiểu cần bao nhiêu nữa
Để qua đi khoảng giữa chúng mình...
Em đừng về ngồi đó lặng thinh
Ngày tháng lại vô tình đến ác
Xin giữ lại chút gì đã mất
Ta chia nhau án phạt đời mình...
bùi bỗng nhiên
Nhớ hay quên cũng dở như nhau
Nơi hai bờ của một dòng trôi
Là thương tích lở bồi luôn mãi...
Chút mặn nồng chia năm sẻ bảy
Chút nhớ thương ngai ngái buổi chiều
Anh chẳng hiểu cần bao nhiêu nữa
Để qua đi khoảng giữa chúng mình...
Em đừng về ngồi đó lặng thinh
Ngày tháng lại vô tình đến ác
Xin giữ lại chút gì đã mất
Ta chia nhau án phạt đời mình...
bùi bỗng nhiên
0 Comment: