Ngồi ở quán vườn- Bùi Bỗng Nhiên Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ! NGỒI Ở QUÁN VƯỜN Ở phố quán cafe Cố tạo cảnh đồng quê Phố thì chưa rời được Quê thì không thể về... Một mình ngồi lại nghe Buồn đong đưa gió nhẹ Len lách trưa oi nồng Về một thời rất rộng... Đời có lớn lao gì Làm toàn chuyện ngu si Cuối cùng thì cũng chỉ Như mọi người mà đi... Em ngày xưa khóc thầm Vì anh mộng viễn vông Không thấy em cần lắm Một vòng tay ấm nồng... Em cần thì rất nhỏ Mà có còn hơn không Anh ra trời đất rộng Rồi về hai tay không... Anh cúi đầu buông thỏng Em gầy khô ước mộng Đời chúng ta qua đi Mà chưa kịp hiểu gì... Không phải tại chiến tranh Không phải tại em anh Tại chúng mình quá nhỏ Cho một ước mơ thành... Xin em đừng nhận lỗi Xin em đừng tiếc nuối Em cũng đừng kết tội Cứ để mình anh thôi... Suốt tháng năm còn lại Làm cuộc hành hương dài Về ngày xưa tháng cũ Sám hối vạn lần sai... bùi bỗng nhiên
0 Comment: