Ai người tri kỷ- Thơ: Mai Hoài Thu, Diễn ngâm: Nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
AI NGƯỜI TRI KỶ?
AI NGƯỜI TRI KỶ?
Làm sao dập tắt lửa yêu đương?
Âm ỉ nhớ thương, ốm liệt giường,
Thiêu đốt lòng đau cào cấu ruột,
Hương tình dậy song biển trùng dương…
Người đã vô tình đến thế ư?
Tim ta se thắt mộng tương tư,
Mắt khô ngấn lệ mờ sâu thẳm,
Sợ quá! Chao ôi, tối mịt mù…
Ai đã đem Thu thả hững hờ,
Giữa hồn ngơ ngẩn cả trời mơ,
Tuyết sương, băng giá, sầu che phủ,
Một bóng ma thơ dưới nguyệt mờ…
Trời hỡi bao giờ trăng vỡ đôi?
Cho ta một nửa vá tim côi,
Nửa kia còn lại làm tri kỷ,
Đắm đuối si mê chẳng muốn rời…
Mây ơi, phiêu bạt bốn phương trời,
Nhắn gởi giùm ta chốn nghỉ ngơi,
Sông, núi, biển, hồ, mưa, gió, nắng…
Rằng ta muốn ngỏ: “bạn muôn đời”….
San Jose, tháng 02/02/2012
Mai Hoài Thu
- Thơ: Mai Hoài Thu
- Diễn ngâm: Nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm
AI NGƯỜI TRI KỶ?
Làm sao dập tắt lửa yêu đương?
Âm ỉ nhớ thương, ốm liệt giường,
Thiêu đốt lòng đau cào cấu ruột,
Hương tình dậy song biển trùng dương…
Người đã vô tình đến thế ư?
Tim ta se thắt mộng tương tư,
Mắt khô ngấn lệ mờ sâu thẳm,
Sợ quá! Chao ôi, tối mịt mù…
Ai đã đem Thu thả hững hờ,
Giữa hồn ngơ ngẩn cả trời mơ,
Tuyết sương, băng giá, sầu che phủ,
Một bóng ma thơ dưới nguyệt mờ…
Trời hỡi bao giờ trăng vỡ đôi?
Cho ta một nửa vá tim côi,
Nửa kia còn lại làm tri kỷ,
Đắm đuối si mê chẳng muốn rời…
Mây ơi, phiêu bạt bốn phương trời,
Nhắn gởi giùm ta chốn nghỉ ngơi,
Sông, núi, biển, hồ, mưa, gió, nắng…
Rằng ta muốn ngỏ: “bạn muôn đời”….
San Jose, tháng 02/02/2012
Mai Hoài Thu
0 Comment: