Kiếp lưu đày- Khúc Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KIẾP LƯU ĐÀY
Hai mươi năm một kiếp sống lưu đày
Em đã sống một đời như thế đấy
Chẳng yêu thương chẳng phút giây tan chảy
Chẳng ngọt ngào ấm áp, chỉ đắng cay
Ngày qua ngày một mình trong đêm tối
Giữa mịt mùng em bóng nhỏ chơi vơi
Đường em đi mây mù che khuất lối
Bước đơn côi lạc lõng giữa dòng đời
Yêu thương ơi! Vai gầy làm sao gánh
Gánh mưu sinh gánh bao nỗi nhọc nhằn
Gánh nợ nần oằn đôi vai nặng trĩu
Gánh đau thương chất chứa ở trong lòng
Em đã sống một kiếp sống lặng câm
Lặng lẽ đi âm thầm, lặng lẽ khóc
Lặng lẽ mong cho hết cuộc đời này
Em trở về thanh thản với ngàn mây.
Khúc Thụy Du
Hai mươi năm một kiếp sống lưu đày
Em đã sống một đời như thế đấy
Chẳng yêu thương chẳng phút giây tan chảy
Chẳng ngọt ngào ấm áp, chỉ đắng cay
Ngày qua ngày một mình trong đêm tối
Giữa mịt mùng em bóng nhỏ chơi vơi
Đường em đi mây mù che khuất lối
Bước đơn côi lạc lõng giữa dòng đời
Yêu thương ơi! Vai gầy làm sao gánh
Gánh mưu sinh gánh bao nỗi nhọc nhằn
Gánh nợ nần oằn đôi vai nặng trĩu
Gánh đau thương chất chứa ở trong lòng
Em đã sống một kiếp sống lặng câm
Lặng lẽ đi âm thầm, lặng lẽ khóc
Lặng lẽ mong cho hết cuộc đời này
Em trở về thanh thản với ngàn mây.
Khúc Thụy Du
0 Comment: