Đàn bà một kiếp đa đoan- Miền Ký Ức
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÀN BÀ MỘT KIẾP ĐA ĐOAN
Tôi chỉ là người đàn bà đang chờ đợi ánh bình minh
Chờ đợi nắng bên kia chiếc cầu hạnh phúc
giăng yêu thương tô hồng nơi bờ ngực
Trãi nụ tình bên những đóa hoa thơm
Nhưng đêm nay tôi bỗng sợ nhiều hơn
Khi tháng tư ùa về bao nổi nhớ
Người đã thả rơi mảnh tình tôi
xuống dòng sông màu đỏ
Quên hết lời nguyền từ tiền kiếp bên nhau
Tôi đã mong đợi điều gì từ những giấc chiêm bao
Khi người lạnh lùng ném vào tôi những nổi buồn....man mác
Mảnh trăng cuối mùa ghim vào lòng cơn rát
Dù giận hờn nhưng không thể nào quên
Phải chăng chỉ vì lời hẹn ước...trong đêm
Nên cứ day dứt hoài một mối tình..không đoạn kết
Chỉ yêu người
một người thôi dù trái tim mỏi mệt
Dù người có về bên cạnh một miền vui
Có phải mình quá yếu mềm nên không thể phai phôi
Khi cứ thủy chung với một người dửng dưng như băng tuyết
Người đã nhẫn tâm vứt tình tôi xuống vực sâu rã riệt
Vì sợ bão giông về
làm ướt mảnh tường hoang
Đêm nay...
đêm tháng 4 với những sắc màu loang
Người đang cởi áo ai kia, say cuộc vui ...ân ái
Còn tôi ...đắm trong vũng lầy đầy ma quái
mà đếm sợi buồn vương trên khóe mi cay
Có lẽ mình tôi đang tình tự nơi đây
Khắc lời yêu lên linh hồn đang rệu rã
Thề chỉ yêu một người với tâm hồn đang hóa đá
Chỉ đơn giản vì lòng đã trót vương tơ...
Miền Ký Ức
Tôi chỉ là người đàn bà đang chờ đợi ánh bình minh
Chờ đợi nắng bên kia chiếc cầu hạnh phúc
giăng yêu thương tô hồng nơi bờ ngực
Trãi nụ tình bên những đóa hoa thơm
Nhưng đêm nay tôi bỗng sợ nhiều hơn
Khi tháng tư ùa về bao nổi nhớ
Người đã thả rơi mảnh tình tôi
xuống dòng sông màu đỏ
Quên hết lời nguyền từ tiền kiếp bên nhau
Tôi đã mong đợi điều gì từ những giấc chiêm bao
Khi người lạnh lùng ném vào tôi những nổi buồn....man mác
Mảnh trăng cuối mùa ghim vào lòng cơn rát
Dù giận hờn nhưng không thể nào quên
Phải chăng chỉ vì lời hẹn ước...trong đêm
Nên cứ day dứt hoài một mối tình..không đoạn kết
Chỉ yêu người
một người thôi dù trái tim mỏi mệt
Dù người có về bên cạnh một miền vui
Có phải mình quá yếu mềm nên không thể phai phôi
Khi cứ thủy chung với một người dửng dưng như băng tuyết
Người đã nhẫn tâm vứt tình tôi xuống vực sâu rã riệt
Vì sợ bão giông về
làm ướt mảnh tường hoang
Đêm nay...
đêm tháng 4 với những sắc màu loang
Người đang cởi áo ai kia, say cuộc vui ...ân ái
Còn tôi ...đắm trong vũng lầy đầy ma quái
mà đếm sợi buồn vương trên khóe mi cay
Có lẽ mình tôi đang tình tự nơi đây
Khắc lời yêu lên linh hồn đang rệu rã
Thề chỉ yêu một người với tâm hồn đang hóa đá
Chỉ đơn giản vì lòng đã trót vương tơ...
Miền Ký Ức
0 Comment: