Chùm thơ tình đằm thắm- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ TÌNH ĐẰM THẮM
CHO EM GỌI TIẾNG “CHỒNG” LẦN CUỐI
VẤN VƯƠNG TÌNH NHI NỮ
Anh nghe sóng đời em thầm vỗ lại
Lòng nao buồn xa xót bởi thương yêu
Nếu tình anh chưa xoa nổi vết em đau
Âu cũng bởi duyên trời còn trắc trở
Thì em ạ ! Đời người như kiếp nợ
Nợ em còn, duyên tàn cũ chửa phai….
Nên tình anh ngợp ánh sáng ban mai
Em đón nhận vẫn vương vài mảnh tối
Mong bồ-tát chỉ dùm em ta lối
Biển trời kia đang rộng mở thênh thang
Tiếc chi em một bóng đêm tàn
Để anh chở con thuyền gái em qua lận đận
Tình mới trong em cả vầng sáng lạn
Cái đã qua chỉ là rác thôi em !
Nắm rêu xưa hoen tạp, thấp hèn
Sao em phải bận lòng nuối nả ?
Tình nhi nữ vấn vương hồn khách lạ
Trên con đường thiên lý bỗng chồn chân
Cái gì cần thì giẫm đạp lên em
Hạnh phúc đời em, chân trời xanh biển sóng…
18/11/2018
Anh nghe sóng đời em thầm vỗ lại
Lòng nao buồn xa xót bởi thương yêu
Nếu tình anh chưa xoa nổi vết em đau
Âu cũng bởi duyên trời còn trắc trở
Thì em ạ ! Đời người như kiếp nợ
Nợ em còn, duyên tàn cũ chửa phai….
Nên tình anh ngợp ánh sáng ban mai
Em đón nhận vẫn vương vài mảnh tối
Mong bồ-tát chỉ dùm em ta lối
Biển trời kia đang rộng mở thênh thang
Tiếc chi em một bóng đêm tàn
Để anh chở con thuyền gái em qua lận đận
Tình mới trong em cả vầng sáng lạn
Cái đã qua chỉ là rác thôi em !
Nắm rêu xưa hoen tạp, thấp hèn
Sao em phải bận lòng nuối nả ?
Tình nhi nữ vấn vương hồn khách lạ
Trên con đường thiên lý bỗng chồn chân
Cái gì cần thì giẫm đạp lên em
Hạnh phúc đời em, chân trời xanh biển sóng…
18/11/2018
CẢM TÁC “TÌNH YÊU & CUỘC SỐNG”
Lòng em đau, lòng anh cũng đau
Mối tình vỡ, em ơi ! Cả hai ta đều mất
Đời là bản tình ca không bao giờ dứt
Dẫu đường đi tới LÂU ĐÀI TÌNH YÊU
đầy nước mắt với thương đau.
Hạnh phúc của đời ta phải nghĩ tới mai sau
Nếu không,
Cuộc đời như một thửa ruộng cỗi cằn,
hay nấm mồ khô chết
Về đi em ! Với tình yêu tha thiết
Vượt qua bão giông, hạnh phúc mới bền lâu.
Anh biết đời em còn gian khổ rất nhiều
Anh sẽ làm ngọn lửa hồng
sưởi ấm cho em mùa đông rét
Về đi em ! Chỉ tình anh mới giúp em
vượt ra biển biếc
Để cuộc đời buồn lại nở thơm hoa.
Về với anh đi em ! “con đường sống” dưới chân ta…
Mối tình vỡ, em ơi ! Cả hai ta đều mất
Đời là bản tình ca không bao giờ dứt
Dẫu đường đi tới LÂU ĐÀI TÌNH YÊU
đầy nước mắt với thương đau.
Hạnh phúc của đời ta phải nghĩ tới mai sau
Nếu không,
Cuộc đời như một thửa ruộng cỗi cằn,
hay nấm mồ khô chết
Về đi em ! Với tình yêu tha thiết
Vượt qua bão giông, hạnh phúc mới bền lâu.
Anh biết đời em còn gian khổ rất nhiều
Anh sẽ làm ngọn lửa hồng
sưởi ấm cho em mùa đông rét
Về đi em ! Chỉ tình anh mới giúp em
vượt ra biển biếc
Để cuộc đời buồn lại nở thơm hoa.
Về với anh đi em ! “con đường sống” dưới chân ta…
CHO EM GỌI TIẾNG “CHỒNG” LẦN CUỐI
- “Cho em gọi tiếng CHỒNG lần cuối”
Nghe em nói lòng anh buốt nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói yêu thương
Người thôn nữ xa phương…
Anh đã yêu em bằng cả trái tim
Những muốn đưa em tới chân trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết để theo anh.
Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng biển
Vẫn êm đềm sâu thẳm đáy đại dương.
Tối tối về anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng với bao niềm cảm xúc
Và cùng nhau những tháng ngày hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có hai ta.
Thôi, về đây em ! Anh không thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang trái
Để em gọi tiếng “chồng” mãi mãi
Anh ngọt ngào trong tiếng “vợ” thương thương…
Ta lại ôm em vào lòng
- Người thôn nữ quê hương !
PHẠM NGỌC THÁI
Hà Nội, mùa đông 19.11.2018
Nghe em nói lòng anh buốt nhói
Giọng nói dịu hiền, giọng nói yêu thương
Người thôn nữ xa phương…
Anh đã yêu em bằng cả trái tim
Những muốn đưa em tới chân trời vĩnh tuyệt !
Vẫn biết đời em có nhiều ngang khuất
Chưa thể nào gột rửa hết để theo anh.
Anh gọi em VỢ ÚT thân thương
Em gọi anh là CHỒNG trìu mến
Tình ta dẫu bao la như sóng biển
Vẫn êm đềm sâu thẳm đáy đại dương.
Tối tối về anh ân ái bên em
Em vẫn chiều chồng với bao niềm cảm xúc
Và cùng nhau những tháng ngày hạnh phúc
Thế giới tưởng chừng chỉ có hai ta.
Thôi, về đây em ! Anh không thể chia xa
Sẽ bất chấp mọi điều ngang trái
Để em gọi tiếng “chồng” mãi mãi
Anh ngọt ngào trong tiếng “vợ” thương thương…
Ta lại ôm em vào lòng
- Người thôn nữ quê hương !
PHẠM NGỌC THÁI
Hà Nội, mùa đông 19.11.2018
0 Comment: