Ngồi trong quán cũ- Lê Thanh Hùng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGỒI TRONG QUÁN CŨ
Lặng lẽ, bước qua con phố cũ
Kỷ niệm xưa, thấm đẫm góc đời
Bao năm rồi tưởng chừng yên ngủ
Vết thương xưa còn đó, người ơi!
Phố cũ đã oằn mình đổi mới
Con đường quen, say đắm một thời
Gốc me già, ta thường đứng đợi
Hoa ngày xưa, từng cánh rơi rơi...
Có lúc hết tiền, tình- bó gối
ngồi một mình trong quán cà phê
Bóng nắng rớt, chậm chiều mờ tối
Đếm giọt rơi, khắc khoải lối về
Vẫn biết thời gian rồi khỏa lấp
Tương lai còn trong những bàn tay
Lơ đãng ngó, giật mình bắt gặp
Nợ quán chồng thêm cuốn sổ dày ...
Lê Thanh Hùng
Lặng lẽ, bước qua con phố cũ
Kỷ niệm xưa, thấm đẫm góc đời
Bao năm rồi tưởng chừng yên ngủ
Vết thương xưa còn đó, người ơi!
Phố cũ đã oằn mình đổi mới
Con đường quen, say đắm một thời
Gốc me già, ta thường đứng đợi
Hoa ngày xưa, từng cánh rơi rơi...
Có lúc hết tiền, tình- bó gối
ngồi một mình trong quán cà phê
Bóng nắng rớt, chậm chiều mờ tối
Đếm giọt rơi, khắc khoải lối về
Vẫn biết thời gian rồi khỏa lấp
Tương lai còn trong những bàn tay
Lơ đãng ngó, giật mình bắt gặp
Nợ quán chồng thêm cuốn sổ dày ...
Lê Thanh Hùng
0 Comment: