Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Tình yêu mùa Giáng sinh- Sông Cửu

TÌNH YÊU MÙA GIÁNG SINH

     Chị là cô giáo dạy giỏi, thành đạt trong nghề. Một tín đồ Cơ Đốc còn độc thân. Sau 75 chị được lưu dụng dạy lại trường tiểu học cũ, bấy giờ đổi là trường “Phổ Thông Cấp 1”. So với mấy năm ăn độn thì chị có cuộc sống đỡ hơn những người chung quanh. Tuy nhiên chị luôn cảm thấy mình bị hụt hẩng. . . Những nụ cười cởi mở, những câu thăm hỏi thân tình trong những ngày Chúa nhật đến Thánh Đường thờ phượng giữa những tín hữu với nhau không còn nữa; thay vào đó là những tiếng thở dài, nhìn nhau, lắc đầu, không ai nói với ai lời nào cả . . . Những người mẹ, người chị của học sinh trước đây mỗi lần gặp chị thì chuyện ngắn, chuyện dài như không muốn chia tay. Bây giờ ra đường lỡ gặp mặt, họ dè dặt hỏi chị với giọng khô khan không giống như ngày nào : Chào “cô giáo lưu dụng” . . . Mỗi tháng ngồi hợp ở trường, người ta cũng giới thiệu chị là “giáo viên lưu dụng” . Chị biết rất rõ ngụ ý của cụm từ “cô giáo lưu dụng” của phụ huynh học sinh là nhắc nhở chị đừng chối Chúa. Còn lời các cán bộ gọi chị là “giáo viên lưu dụng” đồng nghĩa với giáo viên “ngụy” xài đỡ một thời gian!

Tình yêu mùa Giáng sinh

      Bộ mặt xã hội thay đổi một cách chán chường như vậy, nhưng chị luôn vững tin một điều: “Lòng ta thế nào có Đức Chúa Trời biết”. Chị luôn cầu nguyện xin Chúa ban phước cho chị được làm một người vợ, một người mẹ và trọn đời cả gia đình đều trung tín thờ kính Chúa. Nhưng vấn đề lập gia đình đối với chị thật là một sự khó khăn lớn lao. Vì cớ chị năm nay chị đã hơn 40 tuổi!

      Một buổi chiều, trên đường đạp xe từ trường về nhà, một chiếc xe gắn máy đã tông phải chị. Người chủ xe tức tốc đưa chị vào bịnh viện. Kết quả khám nghiệm cho biết chị bị gãy xương đùi. Khi biết chị không có gia đình thân nhân. Những người đến thăm chị là vị mục sư già, cùng các tín hữu, các mẹ, các cô dì của học sinh; Người láy xe gây tai nạn xin tự nguyện ở lại nhà thương chăm sóc cho chị. Anh là một người trung niên 44 tuổi. Anh lo cho chị thật chu đáo. Từ món ăn thức uống đến mọi thứ cần dùng. Những bệnh nhân chung phòng, ai cũng lầm tưởng chị và anh ta là đôi vợ chồng...

Mặc dù anh chưa phải là tín hữu, nhưng mỗi khi anh bỏ màn cho chị ngủ. Đem cơm đến cho chị ăn. Nghe chị cầu nguyện tạ ơn Chúa, anh cũng nhắm mắt cuối đầu thầm nguyện theo chị. Mỗi lần thấy như vậy, các bệnh nhân đều bàn tán khen ngợi: “Vợ chồng anh chị ấy trong đạo Tin Lành. Hèn nào mà họ chẳng hết lòng thương nhau ...

      Mỗi lần nghe như vậy anh len lén nhìn chị hai người đều cảm nhận một niềm vui tràn ngập trong lòng. Khi mới vào cấp cứu chị rất giận anh ta. Chị phải cầu xin đến lòng yêu thương của Chúa . . . đến mấy ngày sau đó chị mới dằn được cơn cáo trách trong lòng mình! Qua thời gian nằm viện, có sự chăm sóc tận tình tỏ ra là người biết lỗi của anh và sự nhận xét của người chung quanh. Chị nghe như bên tai có lời Chúa dạy: “Hãy biết tha tội cho kẻ biết ăn năn . . .” làm lòng chị ấm lại và đã không còn buồn giận anh đã vô tình gây ra tai nạn cho chị!

      Hơn một tháng điều trị, vết mổ ráp xương mới lành hẳn. Tuy vậy chân chị đi lại vẫn còn yếu. Bác sĩ trị liệu khuyên chị nên tập thường xuyên cho chân mau bình phục trở lại. Anh ta là người duy nhất tập cho chị từng bước đi hằng ngày. Suốt cả tháng nằm một chỗ trong phòng, hôm nay nhìn lại khoảng trời xanh bao la và bên chị là một người đàn ông đã tận tình chăm sóc chị trong những ngày bệnh hoạn cô đơn ... khiến lòng cô gái quá tuổi dậy thì càng thêm rộn rã hẳn lên. Chị thấy bầu trời hôm nay xanh hơn, chùm bông mắc cỡ ven đường cũng tuyệt đẹp. Anh dìu chị đến ngồi xuống một chiếc băng gỗ và nói bằng một giọng chân tình:

      - Đây là quyển Thánh Kinh của Mục Sư cho Anh . . . Lần đầu tiên anh xưng Anh và gọi chị bằng Em . . . Trong thời gian chăm sóc em, anh được Mục Sư hướng dẫn học xong giáo lý căn bản và sẽ được làm Báp-tem tin nhận Chúa trong mùa Giáng Sinh năm nay. Anh đã cầu xin Chúa nhân từ tha tội cho anh rồi. Không biết anh có được em thương và tha lỗi cho anh không?!

      Niềm vui sướng đến với chị thật bất ngờ. Chị dựa đầu vào vai anh đáp trong nước mắt :

      - Tạ ơn Thiên Chúa đã ban cho chúng mình tình yêu trong mùa Giáng Sinh.


(Theo lời kể của Lê Ngọc Quế Anh)
Sông Cửu

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian