Dỗi hờn- Khúc Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
DỖI HỜN.
Giận hờn chiếc lá vàng rơi.
Lại trách cuộc đời sao đuổi thu đi.
Ngập ngừng hát khúc biệt ly.
Tự hỏi những gì mang lại niềm đau.
Ngậm ngùi ôm trọn nỗi sầu.
Rồi tự mình giấu thương đau trong lòng.
Tự mình bơi giữa mênh mông.
Rồi lại trách dòng sông chẳng chảy xuôi.
Vẫn biết tình chẳng lên ngôi.
Lại trách ông trời gieo nỗi trái ngang.
Tự tay dạo những phím đàn.
Rồi tự nức nở đàn mang cung hờn.
Ôm ghì lấy nỗi cô đơn.
Trách trời cao nỡ thiệt hơn với mình.
Thôi thì hãy cứ lặng thinh.
Ngẫm xem nhân tình thế thái về đâu.
Chắc cũng chẳng còn bao lâu.
Xuôi tay nhắm mắt- thương đau trả đời...
Khúc Thụy Du
0 Comment: