Sương thiếu nữ- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
SƯƠNG THIẾU NỮ
đà lạt trôi một trời sương thiếu nữ
rơi dặt dìu trên những lá thông xanh
rưng rức nhớ cao nguyên chiều viễn xứ
nên người đi mà chân bước không đành
hoa vàng quá và trời thao thiết thế
em thì xa mà mây trắng ngang chiều
nên cứ ngỡ đà lạt buồn như thể
sợi tơ vàng e ấp giấu cô liêu
anh bước xuống đồi Cù ngày xuống thấp
chợt lênh đênh trong nỗi nhớ chập chùng
có nhiều khi đà lạt vàng nắng ngập
mà sao lòng vẫn cứ khẽ rưng rưng
nhớ cái lạnh sắt se cùng gió núi
cao nguyên ơi chiều xuống dưới thung rồi
ôi trắng quá áo ai mờ dốc bụi
nghe chập chùng sương thiếu nữ dần trôi...
nguyễn minh phúc
đà lạt trôi một trời sương thiếu nữ
rơi dặt dìu trên những lá thông xanh
rưng rức nhớ cao nguyên chiều viễn xứ
nên người đi mà chân bước không đành
hoa vàng quá và trời thao thiết thế
em thì xa mà mây trắng ngang chiều
nên cứ ngỡ đà lạt buồn như thể
sợi tơ vàng e ấp giấu cô liêu
anh bước xuống đồi Cù ngày xuống thấp
chợt lênh đênh trong nỗi nhớ chập chùng
có nhiều khi đà lạt vàng nắng ngập
mà sao lòng vẫn cứ khẽ rưng rưng
nhớ cái lạnh sắt se cùng gió núi
cao nguyên ơi chiều xuống dưới thung rồi
ôi trắng quá áo ai mờ dốc bụi
nghe chập chùng sương thiếu nữ dần trôi...
nguyễn minh phúc
0 Comment: