Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Chiếc vòng- Thi kịch, sáng tác: Sông Cửu

CHIẾC VÒNG
Thi kịch- Sáng tác: Sông Cửu


Nhân vật

1/ Vua Sa Lô Môn.
2/ Hoàng hậu Raban
3/ Cận thần Benai
4/ Người bán hàng.
5/ Các vũ nữ, quân hầu và một số quần thần.

Mở Màn

Cảnh 1.

Trăng lên tỏ  rạng nguyệt lầu
Triều thần hoan hỉ ứng hầu quân vương

Đơn xướng : ( Chúc tụng )

 - Đức vua  Sa Lô Môn khôn ngoan (*) và mẫu hoàng Raban  vạn tuế…

Đồng thanh : Vạn vạn tuế!

Sa Lô Môn:

(Đứng trên lầu Vọng Nguyệt, vẫy tay:)

- Ta miển lễ… thần dân, chín bệ hãy hướng về Cung Hằng thưởng trăng …Mừng vương triều ta đời đời bình an vạn phúc.

Đồng thanh: (Tung hô)

- Đức vua Sa-Lô-Môn  muôn năm! –
- Muôn muôn năm!

(Nhạc trỗi lên, vũ khúc Ân Thiên được các vũ nữ cử hành quanh Hồ Thủy Mạc. Trăng tròn nhô lên sáng rực góc trời Tây cung. Các văn võ bá quan vỗ tay tán thưởng, trừ Đại thần Benai quay nhìn đâm đâm vào những vì sao mờ nhạt bên kia chân trời phía Nam của “Vọng Nguyệt Lầu”.)

Sa-Lô-Môn:

(Quay nhìn cận thần Benai)

 -  Khanh có điều chi suy tư chăng?

Benai:

- Trình Thiên nhan!
Thần nghĩ rằng, vầng trăng càng sáng thì vạn vạn vì sao càng lu mờ! Cho nên niềm vui hiện tại nào mà không mang theo bao nỗi buồn quá khứ…Thưa đức Vua!

Hoàng Hậu: ( mĩm cười)

- Ta thấy lễ hội mùa Trăng hôm nay từ trong hoàng triều đến ngoài chúng dân đều hoan hỉ…Khanh nhìn thế nào mà thấy trong ngọt bùi lại có đắng cay? (!)


Benai:

- Đúng vậy, Thưa lịnh bà! Binh đoàn biên cương của ta, mấy tháng nay canh gác  xa nhà đề phòng quân giặc khuấy rối làm mất vui lễ hội.

- Hằng ngàn đội tráng đinh phá rừng bạt núi dựng “Vọng Nguyệt Lầu”  bỏ  cha mẹ già vợ yếu con thơ ở nhà  không ai chăm sóc… Họ đâu có vui… ….. Còn nhiều! Thật nhiều cảnh ngộ khác nữa… Trên đời nầy đâu có niềm vui nào mà không mang theo nỗi buồn đâu…Thưa Hoàng Hậu! Càng vui thì càng buồn…. Chỉ có tỉnh tâm cạn xét thì  đở phiền não đôi chút thôi… Thưa lịnh bà!

Hoàng Hậu:

(Cười thành tiếng… Nhìn thẳng vào cận thần Benai)

-  Nếu nói thế, ta xin hỏi quan cận thần một việc; Như Đức vua của chúng ta đây, sự khôn ngoan do Trời ban để nối ngôi tiên đế Đa-vit…Vương giả quyền uy tột bậc, trị vì quốc thới dân an…  Riêng ta,  nhờ ơn mưa móc của quân vương, cũng trở thành đệ nhất phu nhân, mẫu nghi thiên hạ…Vậy có nỗi buồn  nào còn  lấn áp được niềm vui lớn nầy, khanh nói ra nghe thử?

Benai: ( vòng tay mĩm cười)

-Thưa lịnh bà! Những hạ dân ngu dốt, những hàng bá quan tri thức kém cõi như chúng thần… Có thể nhìn qua hiện tượng vui sướng tột cùng của Chúa Thượng và Hoàng Hậu… Nhưng Đấng đã ban cho nhân loài sự khôn ngoan thì không nhìn thấy như vậy bao giờ…

Hoàng Hậu ( cắt lời Benai):

- Ta và mọi người hôm nay muốn nghe  Đại thần Benai thông thái của Đức Vua chỉ ra nỗi buồn phiền lo âu đó của Đức Vua và Ta có được không?!

Benai:  (gậc đầu cười và vòng tay)

-  Thưa Lịnh Bà, theo tầm nhìn thiển cận của thần thì: Chúa thượng Sa-lô-môn khôn ngoan chúng ta có giờ phút nào hưởng trọn niềm vui đâu. Trong giấc ngủ, trong bữa cơm nhiều nỗi buồn lo ập đến trên Đức Vua:
  
Mùa màng trúng thất?
No đói bệnh tật muôn dân?
Ngoại bang dòm ngó mưu đồ xâm lấn?
Quan quân có còn nhũng nhiễu kiêu binh?
Dân tình có được hưởng thanh bình hay ta thán!?
Ôi! Trăm đường ngàn lối đang chèn ép vào niềm vui của Đức Vua thưa hoàng Hậu!
(Nhìn qua hoàng hậu Benai)

Riêng Lịnh Bà,  thần thầm nghĩ “Vui là vui vậy kẻo mà đó thôi… “ Chỉ tính riêng trách nhiệm cai quản “Tam cung. Lục viện và cả ngàn nàng hầu xin đẹp …Ai cũng muốn tranh giành, kiện cáo  hơn thua đòi  được gặp và hầu hạ đức vua… Nỗi ghen buồn nầy … theo thần thì nó cũng dày vò lo lắng cho đức chánh hậu không nhỏ đâu thưa Lịnh bà…

( Cả sân chầu đồng cười… Hoàng Hậu Raban hơi biến sắc…)

Sa-Lô-Môn: (Nhìn hoàng hậu gượng  cười… khoát tay)

- Thôi được rồi, nhìn rộng thấy sâu thì Ái Khanh không sánh bằng đại thần Benai của ta đâu.
(Vua Sa Lô Môn đột ngột ban lệnh):

- Truyền ngưng lễ hội “Trăng Tròn”
Chúng dân trở về thôn trang
Các cận thần văn võ bá quan
Ở lại đây…  Chờ nghe ta ban sắc chỉ!

(Trong không khí im lặng toàn cảnh. Vua  Sa-lô- Môn bước xuống thềm “Vọng Nguyệt Lầu” nhìn quanh… )

Sa-Lô-Môn: (với Benai)

- Trẩm chúc phúc về những suy tưởng tốt lành của khanh!

Benai: (vòng tay)

- Tạ ơn Đức Vua!

Sa-Lô-Môn:
(Giọng ngọt ngào nhưng thách thức..)

- Trước mặt bá quan văn võ hôm nay Trẫm ban cho khanh một sắc chỉ mới.:  Hãy tìm cho trẫm một một chiếc vòng để làm quà trang sức, kỷ niệm đại lễ Mùa Xuân sắp tới. Khanh có làm được không?

Benai: (vòng tay)

- Muôn tâu, bất cứ vật chi tồn tại trên đời nầy, thần nhất định cũng phải tìm ra và mang nó về cho quân vương. Nhưng thần vô lễ cầu xin đức Vua cho biết điểm đặc biệt của vật mà Đức Vua muốn tìm…?

Sa-Lô-Môn: (nhìn hoàng hậu mĩm cười)

-  Được! Chiếc vòng đó, nó có tính huyền bí dịu kỳ: Nếu kẻ đang vui nhìn nó sẽ  buồn… Người buồn thấy nó  sẽ vui tươi phấn chấn ngay…

 (Vua Sa-Lô-Môn biết rằng không bao giờ có chiếc vòng như thế, Vua muốn dạy cho cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng để tránh bớt tánh tự mãn kêu ngạo chủ quan mà thôi… )
 

Hoàng Hậu: ( Hiểu ý vua, nên nói thêm vài lời mai mĩa với Benai)

- Nếu Ngài đại thần thấy quá sức mình thì cứ nói thật ra. Ta và bá quan sẽ cầu xin Chúa thương ngưng chỉ cho khanh ngay…

Tất cả đồng hô:

- Hoàng hậu anh minh!

Benai: (ngữa mặt lên trời cười ba tiếng rồi nói:)

- Ha ha…  ha ha… ha ha…

Đức Vua kính mến. Thần xin cuối đầu tâu cùng thiên tử… nếu báu vật đó có trên đời nầy thì dù phải vượt trăm sông ngàn núi. Qua triệu suối vạn đèo, thần cũng phải tìm cho được mang nó về dâng lên Chúa thượng…
( Với Hoàng hậu)

- Xin tạ ơn lòng yêu thương lo lắng của lịnh bà!
      
Sa-Lô-Môn: (đứng lên)

- Trẫm ngợi khen lòng trung nghĩa và dũng khí của khanh. Truyền bãi chầu.

Đồng thanh:

- Đức Vua khôn ngoan vạn tuế! Vạn van tuế!

(Đèn sâu khấu vụt tắt….chuyển lớp)

Cảnh 2

( Ngoại thành Jerusalem. Chợ chiều nhóm hợp bên thềm cỏ xanh. Đại thần Benai cải trang đứng xem  một gã bán hàng mời rao…)

Người bán hàng:
 (Vừa bày hàng ra tấm bạt vừa luôn miệng hát mời… theo làn điệu dân ca quan họ: Trống Quân hoặc Cò lã)

- Kiềng vòng..trang nhã vòng kiềng
Điểm tô nhan sắc làm duyên với đời
Đại lễ mùa Xuân sắp tới rồi…
Mua vô! Mua vô! Người người mua vô!

( Xem đèn chiếu trên màn hình:Theo tiếng nhạc rộn ràng;  Nhiều khách hàng  người mua cây trâm, kẻ mua chiếc lượt, bà mua chuỗi hạt, chị mua bông tai…Đèn sáng …)

Benai: (xuất hiện hỏi người bán hàng…)

- Nè!
Có bao giờ ông nghe chuyện
Chiếc vòng huyền bí dịu kỳ
Ai buồn nhìn nó hóa vui
Người vui thấy nó thì buồn
Ông có vật lạ…  đó bán không?

Người bán hàng: ( nhìn Benai một lúc rồi lễ phép thưa:)

- Xin đại quan chờ một khắc

( người bán hàng mở chiếc trap lấy ra 1 chiếc vòng màu bạc trao cho đại thần Benai )
- Thưa Ngài đây là vật có ý nghĩa nhất như đại quan mong ước… Ngắm đơn sơ thôi nhưng lạ lùng nhất…Người hiểu nó, biết nó…  sẽ gặp đại phước… Thưa Ngài.

Benai:

(Đọc xong  mấy dòng chữ trên chiếc vòng… Benai liền nở nụ cười rạng rở…. Ông vỗ vai người bán hàng…)

- Đẹp! Đẹp lắm!
Ta cám ơn ông.
Đây là mười lạng vàng ròng
Ta mua chiếc vòng và ban thưởng thêm cho ông…
 

Người Bán Hàng:

- Cám tạ Đại quan!

(Trên màn hình: Benai cùng 2 tên quân hầu lên ngựa phi nhanh về  thành Jerusalem…Đèn tắt, sân khấu chuyển lớp)

Cảnh 3

(Tưng bừng lễ hội mùa Xuân
Ba hồi trống đổ quan quân ứng hầu
Đức vua, Hoàng hậu lâm triều
Quần  thần văn võ thãy đều tung hô:)

Đơn xướng:

- Đức vua Sa-Lô-Môn khôn ngoan
Van tuế!

Đồng thanh:

- Vạn vạn tuế!

Sa-Lô-Môn: (khoát tay)

- Ta miễn lễ. Toàn thể chúng dân và triều thần  bình thân.

Hoàng Hậu: (Vui cười vẫy tay)

- Truyền cung nữ …
Cử hành vũ khúc “Thiên Ân”.
Thay Chúa thượng ta ban cho triều thần Ly cúc tửu mừng xuân vạn phúc!
 

Đồng Thanh:

-  Đức vua Sa-Lô-Môn muôn năm!
- Tạ ơn hoàng hậu!

(Mọi người nâng ly vui vẻ.
Có thể xem vũ khúc trên video. Khi điệu múa chấm dứt, đèn sân khấu bật sáng)

Sa-Lô-Môn:( Bước xuống sân chầu. đến bên Benai, hỏi giọng đùa cợt…)

- Nào! Quan cận thần thông thái của ta…Có tìm được chiếc vòng chưa?

Hoàng Hậu: ( Cười,  đứng lên nhì Benai rồi vòng tay  tâu  với vua Sa-Lô-Môn )

- Tâu quân vương, Thiếp thần xin bệ hạ bãi lệnh thi hành cho đại thần Benai… Thiếp nghỉ đâu có tài cán nào mà tìm ra được một chiếc vòng khi vui nhìn nó bỗng thấy buồn cho được?… 

( với mọi người có mặt) . Ta nói có đúng không?

Đồng Thanh: ( cười vang và…nói: )

- Lịnh bà chí phải!

Benai: (Từ từ mở hộp lấy ra chiếc vòng đưa lên)

- Tâu đức vua, thần đã tìm được bảo vật đây.  Xin bệ hạ khán tường…

Sa-Lô-Môn: (Hơi giật mình…chầm chậm bước đến bên Benai gật đầu cười…)

- Giỏi lắm, tài ba lắm…Đưa ta xem nào?

( Khi Vua Sa-Lô-Môn  nhìn dòng chữ “Mọi việc trên đời rồi sẽ qua đi” từ  chiếc vòng lấp lánh phản chiếu trên không trung, đập vào mắt mọi người…, làm nụ cười trên môi Vua  tắt hẳn. Mặt Hoàng Hậu và triều thần cũng biến sắc...Một lúc im lặng trôi qua, nhà vua bước đến vỗ vai Benai với tất cả niềm tin yêu cảm xúc…nghiêm giọng phán:)

- Cám ơn hiền khanh đã tìm ra cho ta một chân lý tuyệt vời… “Sự hư không của hư không đều hư không…”

Benai : (Vòng tay)

- Tạ ơn Đức Vua!

( Vua  Sa-Lô-Môn bỗng ngẫu hứng đọc (hoặc diễn ngâm)  một bài thơ của ông sáng tác trước văn võ bá quan như những lời  xác quyết một nguyên lý mà Thiên Chúa đã cho ông nhìn thấy được.)

Sa-Lô_Môn (chỉ lên bầu trời mênh mông nói như ban sắc chỉ))

 - Dưới vòm trời mênh mông hôm nay. Ta thay cho trăm họ tạ ơn Đấng đã chọn dân mình đầu tiên  làm dân tuyển của Ngài! (*)

- Tạ ơn Đấng quyền năng đã ban cho ta sự khôn ngoan giữ vòng trời đất… (**)

Đồng Thanh:

- Đời đời nhớ ơn Đấng toàn năng Thiên Chúa!

Sa-Lô-Môn :

 (Đưa cao chiếc vòng, chiếu lên hàng chữ “Mọi việc trên đời rồi sẽ qua đi” chạy ngàng sân khấu… Nhà Vua nhấn mạnh.)

- Mọi quyền uy, khôn ngoan vương giả trên đời đều là phù du…Theo thời gian vật cũng đổi, sao cũng dời. Lớp lớp con người cũng trở về cát bụi…

- Đây là thi huấn mà ta muốn gởi lại cho triều thần là muôn dân để thay lời thống hối xác quyết của Ta cùng Đấng tối cao hôm nay:

(Tiếng đàn, sáo ngân lên… Đức Vua diễn ngâm Bài Thơ Hư Không)

Đừng làm
Cánh én lượn giữa trời xanh
Rồi cứ ngỡ mình kéo mùa xuân đến

Đừng làm
Con gà trống chọi, chờ trời gần sáng
Gáy vang rồi ngỡ nhờ mình gọi nắng lên…
Ôi!
Mọi vật hôm nay ta cho là đổi mới
Vẫn theo vết mòn vừa có hôm qua
Đâu mầm xanh nào rồi không già  cỗi
Giữa gạch nối xoay vần trời đất bao la!
Ta tự hỏi
Nếu con người  không phải là cát bụi
Sao cứ thay nhau lầm lũi đi… về…?
Có bài kệ nào không ôm dâu bể
Có lời kinh nào gánh xuể bến mê…?
Ta xác lệ rằng
Ngoài Đấng thiên tuế bất biến toàn năng
Vạn vật nằm trong vòng xoay ước vọng
Càng tranh đua kẻ thua…người thắng
Cuộc đời chỉ còn là biển lặng hư không!

(Vua Sa-Lô-Môn đưa chiếc vòng chiếu lấp lánh trên không,  hàng chữ “Mọi việc trên đời rồi sẽ qua đi” chạy vòng quanh sân khấu…Tất cả nhìn theo tung hô:)
Đồng Thanh:

-“Sự hư không của hư không đều hư không!”

Đơn xướng:

- Đức vua Sa-Lô- Môn khôn ngoan  lưu danh  vạn tuế ! (**)

Đồng Thanh:

- Vạn vạn tuế!

( Tiếng Thánh ca “Như Đa-vít Xưa hùng tráng vang lên )

Màn đóng nhanh.

                                                       Sông Cửu- Tháng 9/2019

 ---------------------------------------------------
(*): Theo Thánh Kinh, dân Do Thái là tuyển dân của Đức Chúa Trời.
(**): Theo Thánh Kinh: Vua Sa-Lô-Môn chỉ xin  Chúa ban cho mình duy nhất là sự khôn ngoan…


COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian