Một nỗi buồn- Bùi Bỗng Nhiên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MỘT NỖI BUỒN
Có nỗi buồn bạn bè trêu bảo
Sáng mang đi tối xách trở về
Tuổi bốn mươi mọi người bảo ế
Mẹ lâu lâu ngấm nghé thở dài...
Có nỗi buồn mỗi khi rỗi rãi
Chuyện gái trai như khúc tấu hài
Cứ nghe hoài rấm rức bên tai
mà cũng chẳng mấy ai cười nỗi...
Có nỗi buồn chỉ chờ đêm tối
Mới ló ra hờn dỗi phận mình
Trong căn phòng đóng cửa lặng thinh
Tiếng tích tắc giết mình từng chút...
Có nỗi buồn bạn bè trêu bảo
Sáng mang đi tối xách trở về
Tuổi bốn mươi mọi người bảo ế
Mẹ lâu lâu ngấm nghé thở dài...
Có nỗi buồn mỗi khi rỗi rãi
Chuyện gái trai như khúc tấu hài
Cứ nghe hoài rấm rức bên tai
mà cũng chẳng mấy ai cười nỗi...
Có nỗi buồn chỉ chờ đêm tối
Mới ló ra hờn dỗi phận mình
Trong căn phòng đóng cửa lặng thinh
Tiếng tích tắc giết mình từng chút...
Có nỗi buồn không ngừng thôi thúc
Nơi đám đông co rúc một mình
Có nhiều khi giữa buổi tiệc chung
Chợt u uất lạnh lùng phát khóc...
Có nỗi buồn chẳng ai muốn biết
Nhưng gặp nhau là hỏi thăm liền
Làm cho mình như muốn phát điên
Mà vẫn cứ phải hiền như đất...
Người ở đâu trong tôi, trời đất!
Có hay không một chút tình nồng
Tôi nơi nầy làm kẻ đợi trông
Người mà đến bóng còn chưa biết...
bùi bỗng nhiên
Nơi đám đông co rúc một mình
Có nhiều khi giữa buổi tiệc chung
Chợt u uất lạnh lùng phát khóc...
Có nỗi buồn chẳng ai muốn biết
Nhưng gặp nhau là hỏi thăm liền
Làm cho mình như muốn phát điên
Mà vẫn cứ phải hiền như đất...
Người ở đâu trong tôi, trời đất!
Có hay không một chút tình nồng
Tôi nơi nầy làm kẻ đợi trông
Người mà đến bóng còn chưa biết...
bùi bỗng nhiên
0 Comment: