Chuyện mai mối- Đặng Xuân Xuyến
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHUYỆN MAI MỐI
Mới sáng sớm, Chính đã điện đến, cười phe phé: - Dở ơi… Hôm nay mày dậy sớm thế?
Đang ốm, lại bị khua dậy từ 6 giờ sáng nên lão rất bực, nhưng vì nó là thằng bạn thân thời lính, lại đồng hương huyện, cũng gần chục năm rồi không gặp nhau nên lão gượng cười:
- Ừ, ông có việc gì mà điện cho tôi sớm thế? Đang có việc ở Hà Nội à?
Nó cười ngất:
- Hà Nội cái con khỉ. Đang ở quê. Vợ tao nhắc tao điện cho mày, bảo chủ nhật này mày có về quê thì nhớ rẽ vào nhà tao chơi.
Nghe nhắc tới Lan, vợ nó, lão thấy thật lạ. Thằng này tướng tá đã không ngon con, lại mắc tật khi ngủ miệng cứ chóp cha chóp chép, nước dãi chảy ra cả một đống thế mà cưới được cô vợ xinh đáo để. Không chỉ xinh mà vợ nó còn khéo ăn khéo ở. Đúng là mèo mù vớ phải cá rán. Có lẽ kiếp trước nó tu đến nơi đến chốn nên kiếp này mới được hưởng quả lành.
Đợi nó cười xong, lão mới hỏi:
- Có việc gì không ông? Tối thứ 4 bố con tôi về quê cả tuần. Đến thứ 4 tuần sau mới lên Hà Nội. Chắc chiều thứ 2 bố con tôi mới vào nhà ông chơi được, vì tôi về đợt này còn có đôi ba việc gia đình ông ạ.
Nghe vậy, nó giãy nảy lên:
- Thôi, mày vào một mình, đừng cho thằng con mày đi theo rồi nhỡ hết việc.
Lão trấn an nó:
- Thằng cu nhà tôi biết nghe lời, không nghịch lắm nên ông an tâm. Có chuyện gì quan trọng thế ông?
Nó cười cười:
- Mày còn nhớ cái Huệ con anh Hùng nhà tao không?... Không nhớ à? Vợ tao bảo mày vào nhà tao chơi.... để nó giới thiệu con Huệ cho mày.
Lão cười, đùa nó:
- Tôi làm cháu rể ông? Sao không nhận tôi làm con rể ông cho gần hơn?
Nó phân trần:
- Mày làm cháu rể tao thì có làm sao? Chuyện đấy cũng bình thường mà! Con gái tao năm nay mới học lớp 12, chồng con cái con khỉ. Mày vào sẽ ưng con Huệ liền. Nó được người được nết mày ạ.
Thấy nó nói vậy, lão cười cười:
- Tôi ở “góa” thôi ông ạ. Cái số đã hỏng đường hôn nhân thì vợ con nữa làm gì cho mệt.
Nó chửi: - Số cái con khỉ. Mày phải lấy vợ để có người quản lý tiền bạc mày làm ra, chứ đàn ông không vợ khác đếch gì cái giỏ không đáy. Còn lúc ốm đau, lúc này lúc kia nữa chứ, không có vợ là khổ lắm.
Không để lão phân trần, nó “thông” luôn:
- Mày mà cưới được con Huệ thì phúc cho mày lắm. Nó được người được cả nết. Chịu khó và tằn tiện lắm mày ạ. Tao thấy nó với mày có nhiều điểm rất hợp nhau..
Thấy nó tràng giang đại hải, lão vội ngắt lời:
- Nhưng Huệ mấy tuổi? Làm gì? Ít nhất ông cũng phải sơ sơ cho tôi biết chứ?
Nó cụt ngủn:
- 28 tuổi, làm ruộng.
Lão “buột” miệng:
- Con gái ở quê làm ruộng mà 28 tuổi chưa chồng thì chắc nhan sắc hoặc tính nết có vấn đề….
Không đợi lão hết câu, nó chửi luôn:
- Mẹ mày chứ... Đéo mời mày vào nhà nữa…. Nó đẹp thì đã chẳng ế đến giờ này... Mẹ kiếp… Mày xem lại mày đi, già khú rồi, trai tân đếch đâu mà kén với chọn…
Rồi dập máy.
Lão thua!
Mới sáng sớm, Chính đã điện đến, cười phe phé: - Dở ơi… Hôm nay mày dậy sớm thế?
Đang ốm, lại bị khua dậy từ 6 giờ sáng nên lão rất bực, nhưng vì nó là thằng bạn thân thời lính, lại đồng hương huyện, cũng gần chục năm rồi không gặp nhau nên lão gượng cười:
- Ừ, ông có việc gì mà điện cho tôi sớm thế? Đang có việc ở Hà Nội à?
Nó cười ngất:
- Hà Nội cái con khỉ. Đang ở quê. Vợ tao nhắc tao điện cho mày, bảo chủ nhật này mày có về quê thì nhớ rẽ vào nhà tao chơi.
Nghe nhắc tới Lan, vợ nó, lão thấy thật lạ. Thằng này tướng tá đã không ngon con, lại mắc tật khi ngủ miệng cứ chóp cha chóp chép, nước dãi chảy ra cả một đống thế mà cưới được cô vợ xinh đáo để. Không chỉ xinh mà vợ nó còn khéo ăn khéo ở. Đúng là mèo mù vớ phải cá rán. Có lẽ kiếp trước nó tu đến nơi đến chốn nên kiếp này mới được hưởng quả lành.
Đợi nó cười xong, lão mới hỏi:
- Có việc gì không ông? Tối thứ 4 bố con tôi về quê cả tuần. Đến thứ 4 tuần sau mới lên Hà Nội. Chắc chiều thứ 2 bố con tôi mới vào nhà ông chơi được, vì tôi về đợt này còn có đôi ba việc gia đình ông ạ.
Nghe vậy, nó giãy nảy lên:
- Thôi, mày vào một mình, đừng cho thằng con mày đi theo rồi nhỡ hết việc.
Lão trấn an nó:
- Thằng cu nhà tôi biết nghe lời, không nghịch lắm nên ông an tâm. Có chuyện gì quan trọng thế ông?
Nó cười cười:
- Mày còn nhớ cái Huệ con anh Hùng nhà tao không?... Không nhớ à? Vợ tao bảo mày vào nhà tao chơi.... để nó giới thiệu con Huệ cho mày.
Lão cười, đùa nó:
- Tôi làm cháu rể ông? Sao không nhận tôi làm con rể ông cho gần hơn?
Nó phân trần:
- Mày làm cháu rể tao thì có làm sao? Chuyện đấy cũng bình thường mà! Con gái tao năm nay mới học lớp 12, chồng con cái con khỉ. Mày vào sẽ ưng con Huệ liền. Nó được người được nết mày ạ.
Thấy nó nói vậy, lão cười cười:
- Tôi ở “góa” thôi ông ạ. Cái số đã hỏng đường hôn nhân thì vợ con nữa làm gì cho mệt.
Nó chửi: - Số cái con khỉ. Mày phải lấy vợ để có người quản lý tiền bạc mày làm ra, chứ đàn ông không vợ khác đếch gì cái giỏ không đáy. Còn lúc ốm đau, lúc này lúc kia nữa chứ, không có vợ là khổ lắm.
Không để lão phân trần, nó “thông” luôn:
- Mày mà cưới được con Huệ thì phúc cho mày lắm. Nó được người được cả nết. Chịu khó và tằn tiện lắm mày ạ. Tao thấy nó với mày có nhiều điểm rất hợp nhau..
Thấy nó tràng giang đại hải, lão vội ngắt lời:
- Nhưng Huệ mấy tuổi? Làm gì? Ít nhất ông cũng phải sơ sơ cho tôi biết chứ?
Nó cụt ngủn:
- 28 tuổi, làm ruộng.
Lão “buột” miệng:
- Con gái ở quê làm ruộng mà 28 tuổi chưa chồng thì chắc nhan sắc hoặc tính nết có vấn đề….
Không đợi lão hết câu, nó chửi luôn:
- Mẹ mày chứ... Đéo mời mày vào nhà nữa…. Nó đẹp thì đã chẳng ế đến giờ này... Mẹ kiếp… Mày xem lại mày đi, già khú rồi, trai tân đếch đâu mà kén với chọn…
Rồi dập máy.
Lão thua!
Hà Nội, ngày 21 tháng 04 năm 2013.
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
0 Comment: