Thề bỏ rượu- Đặng Xuân Xuyến
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
THỀ BỎ RƯỢU
Đang ngon giấc ngủ thì điện thoại đổ chuông.
Lại là Tú.
Nhấc máy lên, lão sổ luôn: - Lại gì nữa đây, Tú? Anh đâu có thù oán với mày mà mày cứ hành củ tỏi anh mãi thế? Sáng tinh mơ đã nheo nhéo nheo nhéo. Giờ anh tranh thủ ngủ trưa cũng bị mày mè nheo là sao? Tha cho anh đi mày...
Tú nhăn nhở cười:
- Điện đến xin lỗi sáng nay đã làm anh mất ngủ. Muốn tạ lỗi anh bằng can rượu quê vừa mang lên. Có nhận không để chiều em mang đến.
Ôi thằng này. Rượu chè cái gì? Nói ra chỉ thêm bực! Lần trước, mượn 3 can 20 lít bảo về quê mang rựơu lên, sẽ biếu lão một can để ngâm rượu thuốc, “thi thoảng em đến có uống trạc cũng đỡ ngại”. Lão hăm hăm hở hở, san san sẻ sẻ từ bình nọ sang bình kia để chứa thêm rượu. Những 20 lít cơ mà! Lão chờ, chờ đến đỏ cả con mắt nó mới mang rượu đến, nhưng không phải can 20 lít mà là can 2 lít. Lão choáng khi thấy nó “khệ nệ” xách can rượu 2 lít, đặt lên bàn, rồi nhắc đi nhắc lại, rất trịnh trọng là rượu quê nấu men gạo chuẩn, nguyên chất đấy. “Quý anh lắm, em mới để dành cả can rượu đấy.”. Grăng-đê sống lại, chắc cũng phải đứng từ xa vái lấy vái để, mong nó chiếu cố thu nạp làm đệ tử!
Ư hữ vài câu, lão bảo dạo này sức khỏe có chiều xuống cấp nên đang quyết tâm bỏ rượu. Nó phá lên cười, cực đểu: - Anh dỗi rượu? Anh quyết tâm bỏ rượu? Hay anh đang viết truyện cười đấy? .... Hố hố hố.... Có mà bỏ thêm rượu mới vào trong dăm ba hũ! Dám thề bỏ rượu không hở sâu rượu?
Từ nhỏ, lão có nguyên tắc là không được lấy lời thề để xây dựng và củng cố niềm tin nơi người khác. Nếu buộc phải thề thì tuyệt đối không thề sai sự thật. Nhưng cuộc sống, đôi khi vì quá bức xúc hoặc khi rượu đã phê phê khiến lão không giữ được tỉnh táo mà phạm vào nguyên tắc đó. Lần này cũng vậy, phần vì bực khi nhớ lại chuyện cũ, phần vì muốn nhanh cúp máy để ngủ bù mấy đêm mất ngủ nên lão thề đại. Nghe lão thề, nó lặng người rồi vớt vát: - Ừ thì em cứ nói thế.... Nếu cần rượu ngâm thuốc thì alô, em sẽ mang đến. Rượu nhà nấu nên an toàn anh ạ.
Cúp máy xong mới ân hận. Chẳng lẽ lão phải bỏ rượu thật? Ôi... lại thề! Lần này, chắc phải để “lời thề cá trê chui ống”!
Đang ngon giấc ngủ thì điện thoại đổ chuông.
Lại là Tú.
Nhấc máy lên, lão sổ luôn: - Lại gì nữa đây, Tú? Anh đâu có thù oán với mày mà mày cứ hành củ tỏi anh mãi thế? Sáng tinh mơ đã nheo nhéo nheo nhéo. Giờ anh tranh thủ ngủ trưa cũng bị mày mè nheo là sao? Tha cho anh đi mày...
Tú nhăn nhở cười:
- Điện đến xin lỗi sáng nay đã làm anh mất ngủ. Muốn tạ lỗi anh bằng can rượu quê vừa mang lên. Có nhận không để chiều em mang đến.
Ôi thằng này. Rượu chè cái gì? Nói ra chỉ thêm bực! Lần trước, mượn 3 can 20 lít bảo về quê mang rựơu lên, sẽ biếu lão một can để ngâm rượu thuốc, “thi thoảng em đến có uống trạc cũng đỡ ngại”. Lão hăm hăm hở hở, san san sẻ sẻ từ bình nọ sang bình kia để chứa thêm rượu. Những 20 lít cơ mà! Lão chờ, chờ đến đỏ cả con mắt nó mới mang rượu đến, nhưng không phải can 20 lít mà là can 2 lít. Lão choáng khi thấy nó “khệ nệ” xách can rượu 2 lít, đặt lên bàn, rồi nhắc đi nhắc lại, rất trịnh trọng là rượu quê nấu men gạo chuẩn, nguyên chất đấy. “Quý anh lắm, em mới để dành cả can rượu đấy.”. Grăng-đê sống lại, chắc cũng phải đứng từ xa vái lấy vái để, mong nó chiếu cố thu nạp làm đệ tử!
Ư hữ vài câu, lão bảo dạo này sức khỏe có chiều xuống cấp nên đang quyết tâm bỏ rượu. Nó phá lên cười, cực đểu: - Anh dỗi rượu? Anh quyết tâm bỏ rượu? Hay anh đang viết truyện cười đấy? .... Hố hố hố.... Có mà bỏ thêm rượu mới vào trong dăm ba hũ! Dám thề bỏ rượu không hở sâu rượu?
Từ nhỏ, lão có nguyên tắc là không được lấy lời thề để xây dựng và củng cố niềm tin nơi người khác. Nếu buộc phải thề thì tuyệt đối không thề sai sự thật. Nhưng cuộc sống, đôi khi vì quá bức xúc hoặc khi rượu đã phê phê khiến lão không giữ được tỉnh táo mà phạm vào nguyên tắc đó. Lần này cũng vậy, phần vì bực khi nhớ lại chuyện cũ, phần vì muốn nhanh cúp máy để ngủ bù mấy đêm mất ngủ nên lão thề đại. Nghe lão thề, nó lặng người rồi vớt vát: - Ừ thì em cứ nói thế.... Nếu cần rượu ngâm thuốc thì alô, em sẽ mang đến. Rượu nhà nấu nên an toàn anh ạ.
Cúp máy xong mới ân hận. Chẳng lẽ lão phải bỏ rượu thật? Ôi... lại thề! Lần này, chắc phải để “lời thề cá trê chui ống”!
Hà Nội, ngày 21 tháng 01 năm 2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
0 Comment: