Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Gọi nhầm điện thoại- Đặng Xuân Xuyến

GỌI NHẦM ĐIỆN THOẠI

Gọi nhầm điện thoại

Chuyện của tối qua. Giờ rảnh việc, lão mới hầu chuyện mọi người. Chuyện là thế này:

“BẠN” điện đến, hỏi:

- Năm rồi mi tổng kết ra răng? được hay mất?

Lão cự nự:

- Ai đó? Mà hỏi mần chi?

“BẠN” phá lên cười:

- Tổ cha mi, lại thế nữa! Hỏi để biết chứ tau có xin mi mô mà nản?

- Ừa, thì được!

- Được chi?

- Được nhiều lắm! Đươc người! Được của! Được tiếng! Được tai!...

Chưa kịp nói hết câu, “BẠN” lại hô hố cười, rồi tràng giang “BẠN” chửi:

- Chu choa! Mi vẫn rứa. Vẫn cứ tính nỏ mồm, bù lu bù loa, hệt mấy con bán gà bán vịt.... Mà bây chừ mi ở với ai? Đã đón con nớ về chưa? Vẫn chưa à? Sao mi cố chấp rứa? Tau thấy tội hắn lắm... Chừ mi tính răng? Hắn cũng đâu đến nỗi! Mi cứ rứa, tội hắn lắm, mi ơi...

- Thì cũng tính như rứa nhưng mà hắn nỏ chịu… Chừ biết tính mô?

- Ủa? Cắc cớ chi mà hắn không chịu? Hay tại mi vẫn đèo bòng con nạ nên chừ hắn mới rứa? Thôi, nghe tau, đón con nớ về, ở mình ên sao đặng? Rồi còn lo chuyện con cái, tưng đấy tuổi rồi, không lo sinh con đẻ cái sau này già cả rồi thì mần răng?

LÃO ậm ừ ra vẻ đắn đo:

- Ừa, thì cũng đã tính như rứa nhưng hắn nỏ chịu, chừ biết tính mô?

“BẠN” có vẻ bực bực nên giọng hơi căng:

- Răng mi cứ con gà con vịt rứa? Việc của mi chứ việc tau đâu mà mãi con gà con vịt với tau rứa!

- Ừa... thì cũng tính như rứa nhưng hắn nỏ chịu, chừ biết tính mô?

- Mi... mi...

Chắc ngờ ngợ điều gì, “BẠN” lặng yên một lát rồi hốt hoảng, chửi:

- Chu choa lộn số. Sao bây không nói tau sớm. Cha bây, tốn tiền tau rồi...

Nói xong, cụp máy cái rụp.

Hà Nội, 18 tháng 11 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian