Đêm Nguyệt cầm - Thơ: Mai Hoài Thu- Nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm diễn ngâm
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÊM NGUYỆT CẦM
- Thơ: Mai Hoài Thu
- Nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm diễn ngâm
Ta lê lết thân tàn trên sa mạc,
Tìm em đâu, khi mất dấu chân người?
Gió, cát, đồi cao, vắng lặng tiếng cười,
Đêm trăng khuyết, mùa Thu vàng trở lại…
Ta đã ngủ quên một đời hoang dại,
Vì yêu em – Ta phí cả tuổi xuân,
Suốt một đời, không mảnh áo che thân,
Ôm đau khổ tháng năm dài trần trụi…
Rồi gục ngã không một lời trăn trối,
Sẽ còn ai mịt mù đêm u tối?
Bỏ một thời lây lất với buồn vui,
Linh hồn ấy, đã về nơi cát bụi…
Xác thân ta đã mục rữa hôi tanh,
Có gì đâu để lại chút hư danh?
Kẻ bại trận, tên thất tình hệ luỵ,
Nguyền rủa ta đi! Có gì đáng quý!?
Suốt một đời, chẳng có một tri âm,
Để giờ đây nuối tiếc với ăn năn,
Còn ai đó, hát bài ca đưa tiễn,
Ai sẽ đón ta, trở về với biển?
Đêm nguyệt cầm, khắc khoải với cơn say,
Ngày nắng tàn, ai đốt những khói cay?
Bên huyệt lạnh, mưa Thu buồn lả tả…
Nợ tình ơi! Trả trả – vay vay …!?
San Jose, 10/19/2008
Mai Hoài Thu
Tìm em đâu, khi mất dấu chân người?
Gió, cát, đồi cao, vắng lặng tiếng cười,
Đêm trăng khuyết, mùa Thu vàng trở lại…
Ta đã ngủ quên một đời hoang dại,
Vì yêu em – Ta phí cả tuổi xuân,
Suốt một đời, không mảnh áo che thân,
Ôm đau khổ tháng năm dài trần trụi…
Rồi gục ngã không một lời trăn trối,
Sẽ còn ai mịt mù đêm u tối?
Bỏ một thời lây lất với buồn vui,
Linh hồn ấy, đã về nơi cát bụi…
Xác thân ta đã mục rữa hôi tanh,
Có gì đâu để lại chút hư danh?
Kẻ bại trận, tên thất tình hệ luỵ,
Nguyền rủa ta đi! Có gì đáng quý!?
Suốt một đời, chẳng có một tri âm,
Để giờ đây nuối tiếc với ăn năn,
Còn ai đó, hát bài ca đưa tiễn,
Ai sẽ đón ta, trở về với biển?
Đêm nguyệt cầm, khắc khoải với cơn say,
Ngày nắng tàn, ai đốt những khói cay?
Bên huyệt lạnh, mưa Thu buồn lả tả…
Nợ tình ơi! Trả trả – vay vay …!?
San Jose, 10/19/2008
Mai Hoài Thu
0 Comment: