Đời vốn không nương người thất thế- Thơ Văn Châu, diễn ngâm: Quốc Chuẩn, Thanh Hiếu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỜI VỐN KHÔNG NƯƠNG NGƯỜI THẤT THẾ (*)
(*): Câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên
- Thơ Văn Châu
- Diễn ngâm: Quốc Chuẩn và Nguyễn Thanh Hiếu
Tôi tìm tôi giữa dòng đời xuôi ngược
Nghe bộn bề, vất vả kiếp nhân sinh
Mãi chênh vênh giữa đôi bờ hư - thực
Mà chẳng làm sao gặp được bóng mình?
Nên tôi có những ngày buồn như trấu cắn
Chuyện văn, chuyện đời - thế sự trầm luân…
Đôi khi muốn vác cây đàn lên núi
Ngắm cỏ hoa và ngồi hát một mình.
Những sớm mai chợt thấy lòng se lạnh
Tôi ra đầu ngõ đứng nhìn sương
Hoa như hiểu lòng nhau nên nở sớm
Rất dịu dàng, tôi ghé nụ môi hôn.
Mỗi buổi chiều bên hiên đời trống vắng
Bày mâm ra ngồi độc ẩm một mình
Nghe trong rượu có chứa nhiều cay đắng
Nhìn nắng tàn nơi đáy cốc- Lặng thinh!
Có những đêm ngồi trầm tư, mặc tưởng
Nhìn bóng mình trên vách, ngỡ bóng ai
Khêu lại ngọn đèn khuya ngồi độc thoại
Nghe dế giun vọng lại ở hiên ngoài.
Rồi có những canh thâu nằm mất ngủ
Úp mặt nghe mưa bão rớt trong lòng
Nghe vang vọng bên tai lời mộ khúc
Sớm ra vườn, mảnh vỡ đã rêu phong.
”Đời vốn không nương người thất thế
Thì thôi ô nhục cũng là danh” (*)
Đọc câu thơ mà rưng rưng muốn khóc
Nhưng dù sao…cũng cảm thấy nhẹ lòng!
Tôi có những tháng ngày như thế đó
- Những tháng ngày buồn như kẻ lưu vong
Văn Châu
-----------------------------------Nghe bộn bề, vất vả kiếp nhân sinh
Mãi chênh vênh giữa đôi bờ hư - thực
Mà chẳng làm sao gặp được bóng mình?
Nên tôi có những ngày buồn như trấu cắn
Chuyện văn, chuyện đời - thế sự trầm luân…
Đôi khi muốn vác cây đàn lên núi
Ngắm cỏ hoa và ngồi hát một mình.
Những sớm mai chợt thấy lòng se lạnh
Tôi ra đầu ngõ đứng nhìn sương
Hoa như hiểu lòng nhau nên nở sớm
Rất dịu dàng, tôi ghé nụ môi hôn.
Mỗi buổi chiều bên hiên đời trống vắng
Bày mâm ra ngồi độc ẩm một mình
Nghe trong rượu có chứa nhiều cay đắng
Nhìn nắng tàn nơi đáy cốc- Lặng thinh!
Có những đêm ngồi trầm tư, mặc tưởng
Nhìn bóng mình trên vách, ngỡ bóng ai
Khêu lại ngọn đèn khuya ngồi độc thoại
Nghe dế giun vọng lại ở hiên ngoài.
Rồi có những canh thâu nằm mất ngủ
Úp mặt nghe mưa bão rớt trong lòng
Nghe vang vọng bên tai lời mộ khúc
Sớm ra vườn, mảnh vỡ đã rêu phong.
”Đời vốn không nương người thất thế
Thì thôi ô nhục cũng là danh” (*)
Đọc câu thơ mà rưng rưng muốn khóc
Nhưng dù sao…cũng cảm thấy nhẹ lòng!
Tôi có những tháng ngày như thế đó
- Những tháng ngày buồn như kẻ lưu vong
Văn Châu
(*): Câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên
0 Comment: