Mùa nguyệt cũ- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MÙA NGUYỆT CŨ
trăng xưa vàng mấy độ
mà mưa ướt vai người
tôi về chiều cuối phố
thương một bờ tóc phai
nhánh buồn đan kín lối
dòng sông nằm lạnh căm
nghe cõi lòng hấp hối
khi trăng chửa kịp rằm
mùa trăng từ tiền kiếp
rụng vơi đáy hiên chiều
nỗi buồn tôi tội nghiệp
đau khô lòng hắt hiu
trăng xưa vàng mấy độ
mà mưa ướt vai người
tôi về chiều cuối phố
thương một bờ tóc phai
nhánh buồn đan kín lối
dòng sông nằm lạnh căm
nghe cõi lòng hấp hối
khi trăng chửa kịp rằm
mùa trăng từ tiền kiếp
rụng vơi đáy hiên chiều
nỗi buồn tôi tội nghiệp
đau khô lòng hắt hiu
vuốt mặt nhìn cơn gió
đã chìm khuất sông hồ
tôi một mình đứng ngó
đầy một trời sóng xô
thì trăng không là nguyệt
bên những chiều tàn phai
tôi hái mùa trăng khuyết
nghe mưa tạt sông dài
mùa trăng xưa gửi lại
với tim người phai phôi
rã rời bàn tay mỏi
buốt một trời mưa, tôi…
Nguyễn Minh Phúc
đã chìm khuất sông hồ
tôi một mình đứng ngó
đầy một trời sóng xô
thì trăng không là nguyệt
bên những chiều tàn phai
tôi hái mùa trăng khuyết
nghe mưa tạt sông dài
mùa trăng xưa gửi lại
với tim người phai phôi
rã rời bàn tay mỏi
buốt một trời mưa, tôi…
Nguyễn Minh Phúc
0 Comment: