Chiều qua bãi Thương Chánh- Lê Thanh Hùng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHIỀU QUA BÃI THƯƠNG CHÁNH
Anh đánh rơi bãi Thương Chánh, mười năm
Trong ký ức nhập nhòe, mờ góc khuất
Mười năm buông xuôi, bến đời quăng quật
Tình dạt đầu bờ, cuối bãi xa xăm
Hôm nay về, lạ lẫm bước chân quen
Dốc sáng dốc, đường cong qua nỗi nhớ
Chợ nhỏ Hưng Long, điều chi gợi mở
Trong một mớ đời xưa cũ, rối beng
Chuông lễ chiều như xao động thinh không
Vẫn con sóng xao lòng xa bến dậy
Vỡ khuya êm, sóng xô bờ gió nhảy
Nhịp đời quay, theo con nước lớn ròng ...
Anh chợt nhớ, chiều rối tóc em bay
Tóc mai cọ, sợi dài chen sợi ngắn ...
Quyện kín hồn nhiên, bao điều cắn đắng
Dập dềnh trôi, trên sóng biển chiều nay
Con đường anh qua, phố mới đông vui
Thôi dĩ vãng buông rơi chiều bãng lãng
Chợt quay quắt, đâu một thời lãng mạn?
Đọng lại nơi này, nỗi nhớ khôn nguôi ...
Lê Thanh Hùng
Anh đánh rơi bãi Thương Chánh, mười năm
Trong ký ức nhập nhòe, mờ góc khuất
Mười năm buông xuôi, bến đời quăng quật
Tình dạt đầu bờ, cuối bãi xa xăm
Hôm nay về, lạ lẫm bước chân quen
Dốc sáng dốc, đường cong qua nỗi nhớ
Chợ nhỏ Hưng Long, điều chi gợi mở
Trong một mớ đời xưa cũ, rối beng
Chuông lễ chiều như xao động thinh không
Vẫn con sóng xao lòng xa bến dậy
Vỡ khuya êm, sóng xô bờ gió nhảy
Nhịp đời quay, theo con nước lớn ròng ...
Anh chợt nhớ, chiều rối tóc em bay
Tóc mai cọ, sợi dài chen sợi ngắn ...
Quyện kín hồn nhiên, bao điều cắn đắng
Dập dềnh trôi, trên sóng biển chiều nay
Con đường anh qua, phố mới đông vui
Thôi dĩ vãng buông rơi chiều bãng lãng
Chợt quay quắt, đâu một thời lãng mạn?
Đọng lại nơi này, nỗi nhớ khôn nguôi ...
Lê Thanh Hùng
0 Comment: