Ta mệt lắm rồi, em ơi- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TA MỆT LẮM RỒI, EM ƠI
Mệt rồi. Ta mệt lắm rồi, em ơi !
Yêu là nợ. Xin hẹn nhau kiếp khác
Bao tháng ngày, lòng anh dường tan nát
Nay không còn thiết nữa chuyện yêu đương
Ừ thì... em không anh, anh cũng không em
Ta cùng thơ vui vầy mây gió vậy
Mong trái tim ngủ yên, đừng thức dậy ?
Nhớ nhung hoài... vắt kiệt não, hồn ta…
Đời dạn dầy trong bão táp, phong ba
Lại yếu đuối trước một nàng nhi nữ
Run rẩy vì tình, không còn sức đỡ
Giờ... chào nhau nhé, anh đi !
Cánh chim trời ta xé gió bay xa
Nếu vẫn yêu em, cất bài ca hát vọng
Với non cao... biển xanh... cuộc sống...
Quên cõi trần, hòa hồn giữa mênh mông
Chuyện ái tình ? Chôn chặt vào trong
Yêu một đời rồi, hương hoa cũng đủ
Em là người cuối cùng, ta định sống với tận cùng xứ sở
Duyên thắm chẳng thành,
vết thương lòng cào xé suốt canh thâu
Tưởng rơi từ trên núi xuống vực sâu
Yêu quá đỗi, nên cũng buồn quá đỗi
Hoàn hồn... chim mới vút lên cao
Cất tiếng hót ! Hình hài em vẫn về quyến luyến
Chẳng muốn gọi tên nữa đâu ?
Chỉ bởi trái tim nó còn thương mến
Chẳng chịu rời xa, nhất quyết đợi chờ !
Ta bảo với tim: Để kiếp sau đi, ta chẳng muốn bây giờ ?
Nó lại nói: Phải yêu ở kiếp này cho hết số
Ta mệt lắm, em ơi ! Muốn thôi mà thật khó
Đành nghe theo tim, biết làm sao ?
Thượng đế sinh ra chỉ để thương yêu
Chán trần thế ! Có lúc hóa điên, hóa dại
Ta bảo: Tuổi hoàng hôn rồi, yêu chi ? yêu hoài ? yêu mãi ?
Nó lại thưa: Phải yêu đến lúc tàn hơi
Nằm trong lòng tình nhân mà ngủ trọn đời
Nghỉ lấy sức, sang kiếp sau yêu tiếp…
Đành phải chiều trái tim, chứ làm gì khác ?
Hỡi người ! Ta vẫn muốn cưng em
Vượt thành phố, sơn khê… miền sông nước đi tìm
Chỉ thấy chìm vào bóng đêm, hồn lang thang cõi mộng
Có anh, em mới thấy: Đời là cả bầu trời lồng lộng…
Hạnh phúc bên nhau, mặc tóc bạc đầu
Chồng vợ tình chung tới tận dài lâu
Anh chết trước, em về sau nằm cạnh
Hai ngôi mộ hương tàn trong khói lạnh
Của hai kẻ đời quấn quít gió mây bay...
Phạm Ngọc Thái
Mệt rồi. Ta mệt lắm rồi, em ơi !
Yêu là nợ. Xin hẹn nhau kiếp khác
Bao tháng ngày, lòng anh dường tan nát
Nay không còn thiết nữa chuyện yêu đương
Ừ thì... em không anh, anh cũng không em
Ta cùng thơ vui vầy mây gió vậy
Mong trái tim ngủ yên, đừng thức dậy ?
Nhớ nhung hoài... vắt kiệt não, hồn ta…
Đời dạn dầy trong bão táp, phong ba
Lại yếu đuối trước một nàng nhi nữ
Run rẩy vì tình, không còn sức đỡ
Giờ... chào nhau nhé, anh đi !
Cánh chim trời ta xé gió bay xa
Nếu vẫn yêu em, cất bài ca hát vọng
Với non cao... biển xanh... cuộc sống...
Quên cõi trần, hòa hồn giữa mênh mông
Chuyện ái tình ? Chôn chặt vào trong
Yêu một đời rồi, hương hoa cũng đủ
Em là người cuối cùng, ta định sống với tận cùng xứ sở
Duyên thắm chẳng thành,
vết thương lòng cào xé suốt canh thâu
Tưởng rơi từ trên núi xuống vực sâu
Yêu quá đỗi, nên cũng buồn quá đỗi
Hoàn hồn... chim mới vút lên cao
Cất tiếng hót ! Hình hài em vẫn về quyến luyến
Chẳng muốn gọi tên nữa đâu ?
Chỉ bởi trái tim nó còn thương mến
Chẳng chịu rời xa, nhất quyết đợi chờ !
Ta bảo với tim: Để kiếp sau đi, ta chẳng muốn bây giờ ?
Nó lại nói: Phải yêu ở kiếp này cho hết số
Ta mệt lắm, em ơi ! Muốn thôi mà thật khó
Đành nghe theo tim, biết làm sao ?
Thượng đế sinh ra chỉ để thương yêu
Chán trần thế ! Có lúc hóa điên, hóa dại
Ta bảo: Tuổi hoàng hôn rồi, yêu chi ? yêu hoài ? yêu mãi ?
Nó lại thưa: Phải yêu đến lúc tàn hơi
Nằm trong lòng tình nhân mà ngủ trọn đời
Nghỉ lấy sức, sang kiếp sau yêu tiếp…
Đành phải chiều trái tim, chứ làm gì khác ?
Hỡi người ! Ta vẫn muốn cưng em
Vượt thành phố, sơn khê… miền sông nước đi tìm
Chỉ thấy chìm vào bóng đêm, hồn lang thang cõi mộng
Có anh, em mới thấy: Đời là cả bầu trời lồng lộng…
Hạnh phúc bên nhau, mặc tóc bạc đầu
Chồng vợ tình chung tới tận dài lâu
Anh chết trước, em về sau nằm cạnh
Hai ngôi mộ hương tàn trong khói lạnh
Của hai kẻ đời quấn quít gió mây bay...
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: