Lời cuối cho em- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
LỜI CUỐI CHO EM
Ngọn lửa tình hãy tắt đi, đừng cháy nữa !
Thơ đủ rồi. Tim không muốn đau thêm.
Ta cố chôn hình em trong nấm mộ xa xăm
Đời thi sỹ quen chia ly... hiu quạnh ...
Con chim tình cuối đời vừa cất cánh
Vợ Út đã chia tay...
Ta sẽ bay, sẽ bay, sẽ bay
Một mình trong mênh mông, sâu thẳm
Nhìn tương lai với chân trời sáng lạn
Mà kiếp không thoát khỏi cô đơn !
Người vợ trẻ, hiền rất đỗi yêu thương
Kiên quyết rời xa, dẫu lệ nhòa khóe mắt
Ngọn lửa tình hãy tắt đi, đừng cháy nữa !
Thơ đủ rồi. Tim không muốn đau thêm.
Ta cố chôn hình em trong nấm mộ xa xăm
Đời thi sỹ quen chia ly... hiu quạnh ...
Con chim tình cuối đời vừa cất cánh
Vợ Út đã chia tay...
Ta sẽ bay, sẽ bay, sẽ bay
Một mình trong mênh mông, sâu thẳm
Nhìn tương lai với chân trời sáng lạn
Mà kiếp không thoát khỏi cô đơn !
Người vợ trẻ, hiền rất đỗi yêu thương
Kiên quyết rời xa, dẫu lệ nhòa khóe mắt
Ta viết cho ai bài thơ đêm khuya khoắt ?
Nỗi buồn mang mang bốn phía, thế nhân ơi !
Có cả bầu trời, hồn vẫn chơi vơi
Lịch sử xin chứng nhân lời trăng trối ...
Sống giữa thành đô, lòng hoang vu không tả nổi
Em mang cho ta hạnh phúc lẫn khổ đau
Vui sướng tột cùng, vực thẳm cũng thật sâu
Thời gian trôi rồi lẫn vào cát bụi
Em để lại địa đàng sống đầy man dại
Và thiên đường sầm uất của thi ca
Người thôn nữ anh yêu trong buổi chiều tà
Bỏ ra đi ! Đau nhiều không, Cưng hỡi ?
Phạm Ngọc Thái
Nỗi buồn mang mang bốn phía, thế nhân ơi !
Có cả bầu trời, hồn vẫn chơi vơi
Lịch sử xin chứng nhân lời trăng trối ...
Sống giữa thành đô, lòng hoang vu không tả nổi
Em mang cho ta hạnh phúc lẫn khổ đau
Vui sướng tột cùng, vực thẳm cũng thật sâu
Thời gian trôi rồi lẫn vào cát bụi
Em để lại địa đàng sống đầy man dại
Và thiên đường sầm uất của thi ca
Người thôn nữ anh yêu trong buổi chiều tà
Bỏ ra đi ! Đau nhiều không, Cưng hỡi ?
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: