Nhặt một đời buồn- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NHẶT MỘT ĐỜI BUỒN
cúi xuống đi và nhặt lên
một đời tôi với lênh đênh kiếp người
nhân gian cho tiếng khóc cười
sao còn sót lại đầy vơi phận mình
chiều nhìn mây trắng lặng thinh
nửa đời xuôi ngược bồng bềnh khói mây
nửa đời bèo bọt thương vay
nghe hoang vu những đắng cay mỏi mòn
là tình yêu đã héo hon
là trăm con sóng vẫn còn chia phôi
là cô liêu bóng ngậm ngùi
là cơn mộng thoảng khôn nguôi dại cuồng
nhặt lên… nhặt một đời buồn
trả về cho gió… trả luôn cho đời
kiếp người chỉ một lần trôi
tiếc chi chút nắng phai phôi giữa chiều…
nguyễn minh phúc
0 Comment: