Bài thơ dang dở- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
BÀI THƠ DANG DỞ
như đã từng vò nát trái tim anh
định mệnh đó buồn hơn là bóng tối
em đã đến cho đời anh ám ảnh
một lần thôi rồi hun hút mây trời
để lại anh nỗi buồn câm hóa đá
hong đời mình vào sương khói dần buông
chút hư ảo dối lừa nhau nghiệt ngã
cũng đành xa trong những giấc mê cuồng
để lại đây một đời anh tơi tả
ngọn roi bầm xót tím cả đời sau
em còn đó mà như người xa lạ
vết thương sâu bao ngày tháng chưa nhòa
còn lại anh cả bài thơ dang dở
như câu kinh xưa sám hối trong chiều
gửi cho em niềm đau giờ rạn vỡ
những đêm sầu anh quờ kiếm cô liêu...
nguyễn minh phúc
như đã từng vò nát trái tim anh
định mệnh đó buồn hơn là bóng tối
em đã đến cho đời anh ám ảnh
một lần thôi rồi hun hút mây trời
để lại anh nỗi buồn câm hóa đá
hong đời mình vào sương khói dần buông
chút hư ảo dối lừa nhau nghiệt ngã
cũng đành xa trong những giấc mê cuồng
để lại đây một đời anh tơi tả
ngọn roi bầm xót tím cả đời sau
em còn đó mà như người xa lạ
vết thương sâu bao ngày tháng chưa nhòa
còn lại anh cả bài thơ dang dở
như câu kinh xưa sám hối trong chiều
gửi cho em niềm đau giờ rạn vỡ
những đêm sầu anh quờ kiếm cô liêu...
nguyễn minh phúc
0 Comment: