Giáng sinh năm 1973- Phan Nhật Bắc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
GIÁNG SINH NĂM 1973
Tiếng chuông vang lên rộn ràng báo hiệu giờ tan lễ, từng đàn con chiên túa ra. Tôi chợt để ý đến cô bé dắt chiếc xe đạp trật dây sên đang ngần ngừ đứng bên góc nhà thờ Tân Hương- thì ra cô bé có chiếc răng khểnh mà tôi đã gặp tại phòng nhận bệnh cách đây mấy ngày. Tôi nhảy xuống xe làm anh hùng cứu mỹ nhân khi nhìn thấy đôi tay nuột nà lấm lem dầu đen thui:
- À Thanh để anh sửa cho, hay là anh bỏ lên chiếc xe jeep rồi đưa em về tiện hơn, phải cần có đồ nghề để gắn lại dây sên. Nhà em gần đây không?
Cái mồm của tôi ngọt lịm và lối thả dê rất điêu luyện- đúng là ba xạo, chỉ cần một vài giây là tôi gắn nó vào nhưng tôi không làm.
- Dạ nếu anh rảnh.
Tôi câu giờ, con đường Nguyễn Huệ về nhà nàng không đầy dăm phút mà tôi lái xe lòng vòng rồi dừng trước quán cà phê:
- Tiện anh mời em ăn trưa rồi về
Đôi mắt đen ngơ ngác rồi gật đầu chấp thuận, tôi không ngờ con nai vàng lại chịu đèn quá nhanh. Nhưng tôi đâu biết niềm vui đã nằm trong thiên tai- cái gật đầu và chuyện chiếc xe trật dây sên đều nằm trong một cái bẫy gương sẵn mà tôi là con mồi .
Trời Kon Tum se lạnh, bên ngoài mưa phùn giăng khắp không gian. Thanh nhìn tôi không nói, chỉ cười và cười. Tôi chết lịm trong đôi môi nụ cười và ánh mắt như một đại dương xanh thẳm mà tôi đã và đang đắm chìm trong đó. Chưa có tình yêu mà con tim đã thổn thức loạn nhịp.
Vang lên từ chiếc máy AKai cuộn băng quay chậm: Bài Thánh ca đó tôi hát cho em. Noel năm nào chúng mình có đôi . Tôi thả hồn trong tiếng hát và Thanh thong thả ăn trưa. Tôi chết tiếng là tên nói dai nói nhiều nhưng hôm nay bỗng tắt đài, ngôn từ dường như không đủ để diễn đạt cuộc gặp gỡ này. Đành ngậm như hến
- Anh không nói gì sao? Thanh chợt lên tiếng
- Gặp em anh bối rối quá không nói được
- Anh nổi tiếng là vua sát gái mà nhát vậy sao?
- Ai nói với em như vậy ?
- Thôi đừng giả nai, em nắm rõ hồ sơ đen của anh mà
- Chà, em điều tra anh dữ nha!
- Về hỏi anh Linh thì biết.
- Linh nào?
- Trời, bệnh viện của anh có ông Linh mà anh không biết ?
- Hai ba ông tên Linh làm sao anh biết?
- Anh tự tìm đi
Tôi choáng váng, không lẽ là ông Linh sĩ quan Quản lý Bệnh viện? Thôi chẳng có gì đáng lo, cứ thả dê rồi hạ hồi phân giải, mình đâu làm gì nên tội mà lo lắng…
Tình yêu nơi phố Núi đến với tôi như một ly rượu vừa cay vừa đê mê khi Thanh chấp nhận lời tỏ tình của tôi không ngần ngại. Trái đã chín mùi khi một hôm tôi hôn nàng vội vàng dưới bếp, hương vị của nụ hôn vẫn còn đọng trên đôi môi mấy ngày sau mới hết, thì Thanh nói:
- Anh chuẩn bị Noel này gặp Cha.
Tôi ú ớ vì tôi Đạo Phật, đã quy y từ nhỏ nên tìm cách hoãn binh:
- Em để anh suy nghĩ một thời gian
- Anh đừng chơi cái trò đi nhà thờ với em khi lấy được vợ rồi thôi nhà thờ nghe
Nàng hiện nguyên hình là con sư tử khi nói câu đó rồi bồi tiếp:
- Chuyện xe đạp tuột sên là do đám bạn em bày mưu để bẫy anh, bây giờ anh yêu em phải vô đạo, nếu không thì chia tay.
Tôi ngẩn người như rơi vào hố thẳm, đồng ý gặp Cha để tìm cách trì hoãn chiến
Ngày Noel đẹp trời tôi và nàng gặp ông Cha. Sau khi dự lễ xong ông Cha không mặc áo dòng mà lại mặc đồ quân đội, mang lon đại uý. Tôi ngỡ ngàng nhìn ông, ông nhìn tôi cười nhếch mép:
- Thì ra là ông. Ông Cha tên Công nói
Tôi nhớ lại vụ tôi đã băng bó ông này trong vụ lật xe ở đường Võ Tánh Quy Nhơn. Lúc đó khoảng giữa trưa, tôi lái chiếc Jeep có hơi men ép chiếc xe của ông Cha này lái lộn nhào, may mà không ai bị thương nặng. Khi chúng tôi ngừng lại chạy đến, chiếc xe nằm ngửa bánh xe còn quay tít, hai ông mang lon đại uý lồm cồm bò ra, một ông đầu không tóc và một ông có tóc. Thì ra hai ông tuyên uý Phật giáo và Công giáo của tỉnh Kon Tum đi công tác. Hai ông cũng lái xe rất ư là bạt mạng trên quốc lộ vì sợ bị bắn sẻ. Sau khi Quân cảnh đến toàn là bạn bè và cũng chung một tỉnh Kon tum nên hai ông tuyên uý hỉ xả tha cho tụi tôi, chỉ phải trả tiền sửa lại cái mui vãi khoảng vài ngàn thời đó. Tôi không ngờ bây giờ lại đối mặt với ông trong hoàn cảnh này .
Tôi lóng ngóng tìm chổ ngồi, ông Cha phán một câu xanh rờn:
- Anh vô đạo nhé. Nó là cháu tôi và em của ông Linh sĩ quan quản lý bệnh viện của anh
Tôi chết điếng gãi đầu nói:
- Thì Cha cho tôi thời gian chứ Cha !
- Anh tìm cách hoãn binh? Tôi rành mấy anh lắm, nhưng đừng giỡn mặt Cha Tuyên uý Quân đội nghe chưa!
Ông Cha nói với anh mắt rực lửa. Bên tôi Thanh đưa mắt nhìn một cách dịu hiền, tôi gật đầu đại cho qua phà. Ông Cha tuyên úy trở lại vui vẻ hẹn ngày rửa tội cho tôi nhưng tôi không biết mình tội gì? Thôi thì phúc cho những người không thấy mà tin. Chúng tôi ra về. Thanh vui ra mặt. Tôi thì bâng khuâng, đôi chân nặng nề trên con đường đầy sỏi bỗng dài thăm thẳm khi về đến đơn vị.
Một ngày nọ ông sĩ quan quản lý gặp tôi nói:
- Anh bắt cá nhiều tay quá coi chừng bị tổ trác nghe chưa ? Anh còn dê cả em ruột tôi, liệu hồn.
Tôi im re thầm nghĩ yêu đương chi khổ thân. Kế hoãn binh của tôi vô tác dụng. Tôi rửa tội vô đạo, nhìn lên tượng Chúa, ông nhìn tôi có vẻ thương cảm. Cuộc đời tôi có hai tấm vé đi lên Thiên đàng và Niết bàn nhưng tôi lại thích đi vào Địa ngục vì sau này tôi tạo nghiệp chướng rất nhiều. Tôi yêu đương vung vít, tự cho mình cái quyền vì người ta yêu mình mình không yêu lại thì mang tội. Một ngày tôi và mấy ông bạn đi coi bói, một ông thầy mù bói mu rùa ở khu Võ Lâm, bạn bè tôi ai cũng tin. Nắm bàn tay tôi, ông thầy bói mù làm thinh và trả lại tiền gieo quẻ mà không một lời. Tôi thắc mắc thì ông lắc đầu: - Cậu về đi. Nhà cậu trước là sông lớn sau là sông con… Tôi gật mình, đúng như ông nói, nhưng tuổi trẻ cao ngạo bất tin vào tử vi số mạng. Tôi vẫn nhởn nhơ trong cuộc sống đầy bom đạn phía trước.
***
Dòng thời gian trôi đi, những chuyển biến của tình hình và của cuộc đời làm cuộc tình tan vỡ… nhưng không có gì làm tôi quên được Noel năm 1973, lần đầu tiên tôi quỳ dưới tượng Chúa cùng với Thanh xin Chúa ban ơn cho cuộc tình chúng tôi. Rồi tấm hình duy nhất của Thanh tôi vẫn cất kỹ trong bóp, bỗng một ngày … biến mất không thể hiểu được vì sao, từ lúc nào. Mãi sau này gặp lại ông bạn cùng đơn vị của tôi sau bao nhiêu năm xa cách ở tiểu bang Queensland, ông mới đưa tôi xem tấm hình và thú thật: - Hồi đó tao cũng yêu Thanh nên mới lén lấy tấm hình từ trong bóp của mày. Tôi cười nói.- Tại sao mày không nói để tao nhường lại cho? Cho đến bây giờ tấm hình người yêu phố núi vẫn ở Queensland cùng kỷ niệm mối tình đơn phương của ông bạn già. Đã hai thứ tóc trên đầu, Noel cũng sắp về, hai thằng tôi phiêu bạt nơi xa xăm nhớ về người con gái tên Thanh nơi phố núi năm nào. Nàng giờ ra sao? không một câu trả lời. Đâu đây như vẳng lại câu ca:
Riêng tôi đã thoát khỏi lời nguyền đó, và mùa Noel Kon Tum năm 1973 vẫn hằn sâu trong tôi kỷ niệm của một cuộc tình. Tôi nhớ KonTum suốt cả kiếp người…
Tiếng chuông vang lên rộn ràng báo hiệu giờ tan lễ, từng đàn con chiên túa ra. Tôi chợt để ý đến cô bé dắt chiếc xe đạp trật dây sên đang ngần ngừ đứng bên góc nhà thờ Tân Hương- thì ra cô bé có chiếc răng khểnh mà tôi đã gặp tại phòng nhận bệnh cách đây mấy ngày. Tôi nhảy xuống xe làm anh hùng cứu mỹ nhân khi nhìn thấy đôi tay nuột nà lấm lem dầu đen thui:
- À Thanh để anh sửa cho, hay là anh bỏ lên chiếc xe jeep rồi đưa em về tiện hơn, phải cần có đồ nghề để gắn lại dây sên. Nhà em gần đây không?
Cái mồm của tôi ngọt lịm và lối thả dê rất điêu luyện- đúng là ba xạo, chỉ cần một vài giây là tôi gắn nó vào nhưng tôi không làm.
- Dạ nếu anh rảnh.
Tôi câu giờ, con đường Nguyễn Huệ về nhà nàng không đầy dăm phút mà tôi lái xe lòng vòng rồi dừng trước quán cà phê:
- Tiện anh mời em ăn trưa rồi về
Đôi mắt đen ngơ ngác rồi gật đầu chấp thuận, tôi không ngờ con nai vàng lại chịu đèn quá nhanh. Nhưng tôi đâu biết niềm vui đã nằm trong thiên tai- cái gật đầu và chuyện chiếc xe trật dây sên đều nằm trong một cái bẫy gương sẵn mà tôi là con mồi .
Trời Kon Tum se lạnh, bên ngoài mưa phùn giăng khắp không gian. Thanh nhìn tôi không nói, chỉ cười và cười. Tôi chết lịm trong đôi môi nụ cười và ánh mắt như một đại dương xanh thẳm mà tôi đã và đang đắm chìm trong đó. Chưa có tình yêu mà con tim đã thổn thức loạn nhịp.
Vang lên từ chiếc máy AKai cuộn băng quay chậm: Bài Thánh ca đó tôi hát cho em. Noel năm nào chúng mình có đôi . Tôi thả hồn trong tiếng hát và Thanh thong thả ăn trưa. Tôi chết tiếng là tên nói dai nói nhiều nhưng hôm nay bỗng tắt đài, ngôn từ dường như không đủ để diễn đạt cuộc gặp gỡ này. Đành ngậm như hến
- Anh không nói gì sao? Thanh chợt lên tiếng
- Gặp em anh bối rối quá không nói được
- Anh nổi tiếng là vua sát gái mà nhát vậy sao?
- Ai nói với em như vậy ?
- Thôi đừng giả nai, em nắm rõ hồ sơ đen của anh mà
- Chà, em điều tra anh dữ nha!
- Về hỏi anh Linh thì biết.
- Linh nào?
- Trời, bệnh viện của anh có ông Linh mà anh không biết ?
- Hai ba ông tên Linh làm sao anh biết?
- Anh tự tìm đi
Tôi choáng váng, không lẽ là ông Linh sĩ quan Quản lý Bệnh viện? Thôi chẳng có gì đáng lo, cứ thả dê rồi hạ hồi phân giải, mình đâu làm gì nên tội mà lo lắng…
Tình yêu nơi phố Núi đến với tôi như một ly rượu vừa cay vừa đê mê khi Thanh chấp nhận lời tỏ tình của tôi không ngần ngại. Trái đã chín mùi khi một hôm tôi hôn nàng vội vàng dưới bếp, hương vị của nụ hôn vẫn còn đọng trên đôi môi mấy ngày sau mới hết, thì Thanh nói:
- Anh chuẩn bị Noel này gặp Cha.
Tôi ú ớ vì tôi Đạo Phật, đã quy y từ nhỏ nên tìm cách hoãn binh:
- Em để anh suy nghĩ một thời gian
- Anh đừng chơi cái trò đi nhà thờ với em khi lấy được vợ rồi thôi nhà thờ nghe
Nàng hiện nguyên hình là con sư tử khi nói câu đó rồi bồi tiếp:
- Chuyện xe đạp tuột sên là do đám bạn em bày mưu để bẫy anh, bây giờ anh yêu em phải vô đạo, nếu không thì chia tay.
Tôi ngẩn người như rơi vào hố thẳm, đồng ý gặp Cha để tìm cách trì hoãn chiến
Ngày Noel đẹp trời tôi và nàng gặp ông Cha. Sau khi dự lễ xong ông Cha không mặc áo dòng mà lại mặc đồ quân đội, mang lon đại uý. Tôi ngỡ ngàng nhìn ông, ông nhìn tôi cười nhếch mép:
- Thì ra là ông. Ông Cha tên Công nói
Tôi nhớ lại vụ tôi đã băng bó ông này trong vụ lật xe ở đường Võ Tánh Quy Nhơn. Lúc đó khoảng giữa trưa, tôi lái chiếc Jeep có hơi men ép chiếc xe của ông Cha này lái lộn nhào, may mà không ai bị thương nặng. Khi chúng tôi ngừng lại chạy đến, chiếc xe nằm ngửa bánh xe còn quay tít, hai ông mang lon đại uý lồm cồm bò ra, một ông đầu không tóc và một ông có tóc. Thì ra hai ông tuyên uý Phật giáo và Công giáo của tỉnh Kon Tum đi công tác. Hai ông cũng lái xe rất ư là bạt mạng trên quốc lộ vì sợ bị bắn sẻ. Sau khi Quân cảnh đến toàn là bạn bè và cũng chung một tỉnh Kon tum nên hai ông tuyên uý hỉ xả tha cho tụi tôi, chỉ phải trả tiền sửa lại cái mui vãi khoảng vài ngàn thời đó. Tôi không ngờ bây giờ lại đối mặt với ông trong hoàn cảnh này .
Tôi lóng ngóng tìm chổ ngồi, ông Cha phán một câu xanh rờn:
- Anh vô đạo nhé. Nó là cháu tôi và em của ông Linh sĩ quan quản lý bệnh viện của anh
Tôi chết điếng gãi đầu nói:
- Thì Cha cho tôi thời gian chứ Cha !
- Anh tìm cách hoãn binh? Tôi rành mấy anh lắm, nhưng đừng giỡn mặt Cha Tuyên uý Quân đội nghe chưa!
Ông Cha nói với anh mắt rực lửa. Bên tôi Thanh đưa mắt nhìn một cách dịu hiền, tôi gật đầu đại cho qua phà. Ông Cha tuyên úy trở lại vui vẻ hẹn ngày rửa tội cho tôi nhưng tôi không biết mình tội gì? Thôi thì phúc cho những người không thấy mà tin. Chúng tôi ra về. Thanh vui ra mặt. Tôi thì bâng khuâng, đôi chân nặng nề trên con đường đầy sỏi bỗng dài thăm thẳm khi về đến đơn vị.
Một ngày nọ ông sĩ quan quản lý gặp tôi nói:
- Anh bắt cá nhiều tay quá coi chừng bị tổ trác nghe chưa ? Anh còn dê cả em ruột tôi, liệu hồn.
Tôi im re thầm nghĩ yêu đương chi khổ thân. Kế hoãn binh của tôi vô tác dụng. Tôi rửa tội vô đạo, nhìn lên tượng Chúa, ông nhìn tôi có vẻ thương cảm. Cuộc đời tôi có hai tấm vé đi lên Thiên đàng và Niết bàn nhưng tôi lại thích đi vào Địa ngục vì sau này tôi tạo nghiệp chướng rất nhiều. Tôi yêu đương vung vít, tự cho mình cái quyền vì người ta yêu mình mình không yêu lại thì mang tội. Một ngày tôi và mấy ông bạn đi coi bói, một ông thầy mù bói mu rùa ở khu Võ Lâm, bạn bè tôi ai cũng tin. Nắm bàn tay tôi, ông thầy bói mù làm thinh và trả lại tiền gieo quẻ mà không một lời. Tôi thắc mắc thì ông lắc đầu: - Cậu về đi. Nhà cậu trước là sông lớn sau là sông con… Tôi gật mình, đúng như ông nói, nhưng tuổi trẻ cao ngạo bất tin vào tử vi số mạng. Tôi vẫn nhởn nhơ trong cuộc sống đầy bom đạn phía trước.
***
Dòng thời gian trôi đi, những chuyển biến của tình hình và của cuộc đời làm cuộc tình tan vỡ… nhưng không có gì làm tôi quên được Noel năm 1973, lần đầu tiên tôi quỳ dưới tượng Chúa cùng với Thanh xin Chúa ban ơn cho cuộc tình chúng tôi. Rồi tấm hình duy nhất của Thanh tôi vẫn cất kỹ trong bóp, bỗng một ngày … biến mất không thể hiểu được vì sao, từ lúc nào. Mãi sau này gặp lại ông bạn cùng đơn vị của tôi sau bao nhiêu năm xa cách ở tiểu bang Queensland, ông mới đưa tôi xem tấm hình và thú thật: - Hồi đó tao cũng yêu Thanh nên mới lén lấy tấm hình từ trong bóp của mày. Tôi cười nói.- Tại sao mày không nói để tao nhường lại cho? Cho đến bây giờ tấm hình người yêu phố núi vẫn ở Queensland cùng kỷ niệm mối tình đơn phương của ông bạn già. Đã hai thứ tóc trên đầu, Noel cũng sắp về, hai thằng tôi phiêu bạt nơi xa xăm nhớ về người con gái tên Thanh nơi phố núi năm nào. Nàng giờ ra sao? không một câu trả lời. Đâu đây như vẳng lại câu ca:
Kon Tum đi dễ khó về
Trai đi có vợ, gái về có con…
Trai đi có vợ, gái về có con…
Riêng tôi đã thoát khỏi lời nguyền đó, và mùa Noel Kon Tum năm 1973 vẫn hằn sâu trong tôi kỷ niệm của một cuộc tình. Tôi nhớ KonTum suốt cả kiếp người…
Melbourne, Noel 2020
Phan Nhật Bắc
Phan Nhật Bắc
0 Comment: