Cảm thán đầu năm- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CẢM THÁN ĐẦU NĂM
Có lẽ ta dừng thơ ? không làm nữa
Bởi thấy lòng mệt mỏi với tình si
Cuốn tiểu thuyết cuộc đời vẫn bỏ ngỏ chưa ghi
Chợt tỉnh dậy. Viết vài câu, chào năm mới !
Em nghĩ gì ? Thôi, đừng quan tâm tới ...
Quăng mình vào thế giới của tương lai !
Vui bạn văn chương, tửu quán ... để say
Học thi nhân Vũ Hoàng Chương, quên hết ! (*)
Còn sống được bao năm ? Không biết…
Cũng muốn giữ với em, lời hẹn ước lúc yêu đương
Nhưng sớm nay thân rời rã, chán chường
Yêu giằng xé, nhớ hoài ... càng thấm mệt
Ông anh họ hơn vài tuổi, bỗng lăn đùng ra chết
Phạm Tiến Duật mất chưa đến bẩy mươi xuân
Một kiếp người qua ... Thế đủ rồi chăng ?
Xuất bản nốt cuốn tiểu thuyết tới này, ta đi cũng được.
Em ở lại, nếu nhớ câu hẹn ước
Đến mồ anh xõa tóc, khóc người xưa
Khi anh xa ... lòng vẫn vương tơ
Bởi không trọn cùng em lời thề nguyện
Ôi ! Đẹp quá, ngày đầu ta gặp gỡ ?
Dẫu tuổi anh lúc đó xế hoàng hôn
Cứ tưởng mình ở độ xuân xanh
Tha thiết yêu em, trong mối tình say đắm
Anh từng viết, những bài thơ một trời hy vọng
Em dành bao thề thốt thủy chung
Ngỡ không gì có thể cách ngăn
Để đôi ta kết thành chồng vợ
Chỉ biết giận ông trời, nỡ làm tan vỡ ?
Những đêm dài... Ta khản tiếng gọi tên em !
Em thấy không ? Mối tình mình, sáng tựa vầng trăng
Anh thường mơ nằm giữa lòng tình nhân, về thiên thu yên ngủ.
Rồi năm tháng… em sống trong buồn nhớ
Anh ra đi còn cào xé tim gan
Dù đời ta non nước sẽ để tang
Nhưng vẫn mãi cô đơn, dưới nấm mồ hiu quạnh
Ôi, bài thơ đầu năm sao lòng ớn lạnh
Nào ! Ra tửu quán, say quên ...
Phạm Ngọc Thái (1.1.2019)
-----------------------------------------------Có lẽ ta dừng thơ ? không làm nữa
Bởi thấy lòng mệt mỏi với tình si
Cuốn tiểu thuyết cuộc đời vẫn bỏ ngỏ chưa ghi
Chợt tỉnh dậy. Viết vài câu, chào năm mới !
Em nghĩ gì ? Thôi, đừng quan tâm tới ...
Quăng mình vào thế giới của tương lai !
Vui bạn văn chương, tửu quán ... để say
Học thi nhân Vũ Hoàng Chương, quên hết ! (*)
Còn sống được bao năm ? Không biết…
Cũng muốn giữ với em, lời hẹn ước lúc yêu đương
Nhưng sớm nay thân rời rã, chán chường
Yêu giằng xé, nhớ hoài ... càng thấm mệt
Ông anh họ hơn vài tuổi, bỗng lăn đùng ra chết
Phạm Tiến Duật mất chưa đến bẩy mươi xuân
Một kiếp người qua ... Thế đủ rồi chăng ?
Xuất bản nốt cuốn tiểu thuyết tới này, ta đi cũng được.
Em ở lại, nếu nhớ câu hẹn ước
Đến mồ anh xõa tóc, khóc người xưa
Khi anh xa ... lòng vẫn vương tơ
Bởi không trọn cùng em lời thề nguyện
Ôi ! Đẹp quá, ngày đầu ta gặp gỡ ?
Dẫu tuổi anh lúc đó xế hoàng hôn
Cứ tưởng mình ở độ xuân xanh
Tha thiết yêu em, trong mối tình say đắm
Anh từng viết, những bài thơ một trời hy vọng
Em dành bao thề thốt thủy chung
Ngỡ không gì có thể cách ngăn
Để đôi ta kết thành chồng vợ
Chỉ biết giận ông trời, nỡ làm tan vỡ ?
Những đêm dài... Ta khản tiếng gọi tên em !
Em thấy không ? Mối tình mình, sáng tựa vầng trăng
Anh thường mơ nằm giữa lòng tình nhân, về thiên thu yên ngủ.
Rồi năm tháng… em sống trong buồn nhớ
Anh ra đi còn cào xé tim gan
Dù đời ta non nước sẽ để tang
Nhưng vẫn mãi cô đơn, dưới nấm mồ hiu quạnh
Ôi, bài thơ đầu năm sao lòng ớn lạnh
Nào ! Ra tửu quán, say quên ...
Phạm Ngọc Thái (1.1.2019)
(*): Thi nhân Vũ Hoàng Chương, một đời mượn rượu chỉ để làm "thơ say" và "thơ mây".
0 Comment: