Đầu năm vĩnh biệt nhà thơ, người thầy lãng tử- Xichlo-LtBNN
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
VĨNH BIỆT NHÀ THƠ-NGƯỜI THẦY LÃNG TỬ
Mùng 5 tết Tân Sửu (16 02 2021), bạn yêu thơ Việt Nam đón nhận tin buồn: Thầy giáo-Nhà thơ Đoàn Vị Thượng đã qua đời ở tuổi 62
Là một người thầy, những vần thơ của ông khắc họa bảng đen phấn trắng, những ánh mắt thơ ngây, tin cậy của học sinh, cùng với những tâm tư tình cảm, tình yêu đầu đời của lứa tuổi học trò mới lớn...
Ngoài sự lãng mạn đương nhiên cần phải có của thơ, thơ ĐVT còn có một nét rất riêng biệt, ông đã dùng ngòi bút của mình truyền đạt tinh thần trung thực, thẳng ngay của một người thầy, trong bối cảnh đất nước vô vàn khó khăn và người thầy cũng không thể đứng ngoài vòng xoay cơm áo, nhưng không có sự chua chát đắng cay theo kiểu "thầy giáo-tháo giày"... mà dù đói nghèo vẫn giữ được sự tôn nghiêm và cao quý, nhân văn, như tư cách cần phải có của người Thầy:
Nét nhân văn đó còn được thể hiện khi ông nghe nhạc Boléro vào cái thời buổi mà nhạc vàng còn bị cấm đoán nhưng vẫn âm thầm vang vọng trong tất cả hang cùng ngõ hẻm của tâm hồn bình dân Việt
Vĩnh biệt một người Thầy, một nhà thơ, một lãng tử tâm hồn đúng nghĩa. Ông đã đến trong cuộc trần này như đến một buổi hẹn hò với nhân gian và vừa góp xong một viên đá nhỏ vào con đường tư tưởng nhân văn, nhân loại...
Mùng 5 tết Tân Sửu (16 02 2021), bạn yêu thơ Việt Nam đón nhận tin buồn: Thầy giáo-Nhà thơ Đoàn Vị Thượng đã qua đời ở tuổi 62
Là một người thầy, những vần thơ của ông khắc họa bảng đen phấn trắng, những ánh mắt thơ ngây, tin cậy của học sinh, cùng với những tâm tư tình cảm, tình yêu đầu đời của lứa tuổi học trò mới lớn...
LỜI RU CỦA THẦY
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hoá thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
(ĐVT)
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hoá thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
(ĐVT)
Ngoài sự lãng mạn đương nhiên cần phải có của thơ, thơ ĐVT còn có một nét rất riêng biệt, ông đã dùng ngòi bút của mình truyền đạt tinh thần trung thực, thẳng ngay của một người thầy, trong bối cảnh đất nước vô vàn khó khăn và người thầy cũng không thể đứng ngoài vòng xoay cơm áo, nhưng không có sự chua chát đắng cay theo kiểu "thầy giáo-tháo giày"... mà dù đói nghèo vẫn giữ được sự tôn nghiêm và cao quý, nhân văn, như tư cách cần phải có của người Thầy:
BỤI PHẤN (trích)
Các em mở ra những trang sách ruộng đồng
Tôi cúi xuống gieo vào hạt chữ
Có giọt mồ hôi và cả dấu tay mình ấp ủ
Lặng thầm nói với mai sau
Mải miết đôi tay đầy bụi phấn trắng phau
Như nhà nông bốn mùa lấm láp.
Viên phấn tự mài mình chết đi để đâm chồi sự thật
Nhẹ nhàng ơi cái chết vô tư
Chúng tôi gìn giữ trái tim chân thực hằng giờ
Các em hồn nhiên mà ánh mắt long lanh soi rọi thế
Cái bục giảng không cao nhưng đã có bao người vấp té
Viên phấn của lòng mình không giữ nổi trên tay...
(ĐVT)
Các em mở ra những trang sách ruộng đồng
Tôi cúi xuống gieo vào hạt chữ
Có giọt mồ hôi và cả dấu tay mình ấp ủ
Lặng thầm nói với mai sau
Mải miết đôi tay đầy bụi phấn trắng phau
Như nhà nông bốn mùa lấm láp.
Viên phấn tự mài mình chết đi để đâm chồi sự thật
Nhẹ nhàng ơi cái chết vô tư
Chúng tôi gìn giữ trái tim chân thực hằng giờ
Các em hồn nhiên mà ánh mắt long lanh soi rọi thế
Cái bục giảng không cao nhưng đã có bao người vấp té
Viên phấn của lòng mình không giữ nổi trên tay...
(ĐVT)
Nét nhân văn đó còn được thể hiện khi ông nghe nhạc Boléro vào cái thời buổi mà nhạc vàng còn bị cấm đoán nhưng vẫn âm thầm vang vọng trong tất cả hang cùng ngõ hẻm của tâm hồn bình dân Việt
BOLÉRO
Boléro của chúng ta
Đẫm bao máu lệ quê nhà long đong
Có người nón sắt chết sông
Có người mũ cối mất trong rừng già
Bolero đệm đời ta
Đệm tình yêu với quê nhà mênh mông
Ô kìa, bạn hát vừa xong
Mà bao nốt lặng trong lòng còn ngân
Ta thèm mặc áo bình dân
Bolero hát chia phần khổ vui
(ĐVT)
Boléro của chúng ta
Đẫm bao máu lệ quê nhà long đong
Có người nón sắt chết sông
Có người mũ cối mất trong rừng già
Bolero đệm đời ta
Đệm tình yêu với quê nhà mênh mông
Ô kìa, bạn hát vừa xong
Mà bao nốt lặng trong lòng còn ngân
Ta thèm mặc áo bình dân
Bolero hát chia phần khổ vui
(ĐVT)
Vĩnh biệt một người Thầy, một nhà thơ, một lãng tử tâm hồn đúng nghĩa. Ông đã đến trong cuộc trần này như đến một buổi hẹn hò với nhân gian và vừa góp xong một viên đá nhỏ vào con đường tư tưởng nhân văn, nhân loại...
CUỘC LỮ
Và tôi nghĩ đến ngày mai
Hàng cây kéo miết đường dài sẽ qua
Bụi mù bám cháy bông hoa
Tiếng chim gợi nỗi nhớ nhà mênh mông
Vâng, rằng khi đã lọt lòng
Đứng lên và bước. Mắt không ngó về
Vâng, từ khi phải rời quê
Nón bay ngược gió. Vẫn lê đôi giày
Tôi còn hẹn với trời mây…
Tôi còn hẹn với sông đầy, biển xa…
Tôi còn hẹn với người ta
Gặp nhau lạ mặt vẫn là anh em
Khi vùi mình xuống đất đen
Mộ phần tôi sẽ đắp thêm đường dài…
(ĐVT)
Và tôi nghĩ đến ngày mai
Hàng cây kéo miết đường dài sẽ qua
Bụi mù bám cháy bông hoa
Tiếng chim gợi nỗi nhớ nhà mênh mông
Vâng, rằng khi đã lọt lòng
Đứng lên và bước. Mắt không ngó về
Vâng, từ khi phải rời quê
Nón bay ngược gió. Vẫn lê đôi giày
Tôi còn hẹn với trời mây…
Tôi còn hẹn với sông đầy, biển xa…
Tôi còn hẹn với người ta
Gặp nhau lạ mặt vẫn là anh em
Khi vùi mình xuống đất đen
Mộ phần tôi sẽ đắp thêm đường dài…
(ĐVT)
Sydney, 17 02 2021
Xichlo-LtBNN
0 Comment: