Vấp bóng trăm năm- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
VẤP BÓNG TRĂM NĂM (gửi Tâm Nhiên)
ta ngồi như tượng
ôm đời ta trôi buổi về vấp bóng đụng mùa trăng soi gió bay lồng lộng mây trời nghiêng xô một bầy chim mộng cánh chìm hư vô hỏi đường về núi thăm gã giang hồ chừng mười năm cũ bỏ trần rong chơi sương bay mù mịt mây đổ âm thầm bóng chiều u tịch nghe buồn lặng câm gặp người năm ấy về phơi tình sầu kinh chiều thức dậy đốt trầm hương bay khói bay lên núi che kín đường về gã giang hồ nọ thoát dần cơn mê mới hay đời hẹp là những nợ nần là nghìn vết sẹo là cùn dao đâm mới hay trăng khuyết đã che bóng người từ trăng là nguyệt chỉ còn mây trôi mới hay đá dựng khua nụ tình buồn khuya về dốc đứng lệ người rưng rưng |
thì ra trần thế là sông biển buồn là nghìn dâu bể là tràn hư không hóa ra dấu ái là những mê tình mốt mai ngoảnh lại khóc đời lặng thinh gã giang hồ ấy thả khói lên đồi kinh chiều thức dậy níu ngàn mây trôi ...ta nhìn lên núi giữa nắng chiều tà một đời ngắn ngủi chợt nhìn thấy ta... nguyễn minh phúc núi Sam Châu Đốc- mùa hành hương 2020 |
0 Comment: