Bóng ma em- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
BÓNG MA EM
Em đã trở thành một bóng ma
Lởn vởn quanh anh... khi còn, khi mất…
Người thôn nữ một thời yêu da diết
Nghĩ đến Nàng ? Lòng tiếc khôn nguôi
Đời người như áng mây trôi
Năm tháng bay qua, xuân xanh vụt hết
Tuổi hoa niên ập về… lúc nào không biết
Em ngoảnh nhìn, vẫn chửa thành Nhân ?
Sống đọa đầy mà chỉ kiếp phù dung
Không danh, không tình, không niềm cảm xúc
Bơ vơ trong Cõi Người héo hắt
Khác nào một giống ma trơi...
Nhớ thưở cùng nhau, ta vẫn còn đôi
Em bên anh nồng nàn, tha thiết
Say đắm yêu đương, tràn đầy hạnh phúc
Tháng ngày ý nghĩa biết bao nhiêu
Khi đó đời đáng sống hơn nhiều !?
Lỡ chia cách... Nhưng thề xưa anh vẫn tạc…
Dẫu có đi khắp nẻo trời biền biệt
Biết em buồn, càng thấy thương hơn
Đã lâu rồi, trông ngóng vẫn bặt tin
Người gái xinh, đêm nào anh cũng nhớ ?
Em bé ơi ! Ở phương trời đầy gió
Nhớ che cổ vào... kẻo viêm họng khổ thân...
Phạm Ngọc Thái
Em đã trở thành một bóng ma
Lởn vởn quanh anh... khi còn, khi mất…
Người thôn nữ một thời yêu da diết
Nghĩ đến Nàng ? Lòng tiếc khôn nguôi
Đời người như áng mây trôi
Năm tháng bay qua, xuân xanh vụt hết
Tuổi hoa niên ập về… lúc nào không biết
Em ngoảnh nhìn, vẫn chửa thành Nhân ?
Sống đọa đầy mà chỉ kiếp phù dung
Không danh, không tình, không niềm cảm xúc
Bơ vơ trong Cõi Người héo hắt
Khác nào một giống ma trơi...
Nhớ thưở cùng nhau, ta vẫn còn đôi
Em bên anh nồng nàn, tha thiết
Say đắm yêu đương, tràn đầy hạnh phúc
Tháng ngày ý nghĩa biết bao nhiêu
Khi đó đời đáng sống hơn nhiều !?
Lỡ chia cách... Nhưng thề xưa anh vẫn tạc…
Dẫu có đi khắp nẻo trời biền biệt
Biết em buồn, càng thấy thương hơn
Đã lâu rồi, trông ngóng vẫn bặt tin
Người gái xinh, đêm nào anh cũng nhớ ?
Em bé ơi ! Ở phương trời đầy gió
Nhớ che cổ vào... kẻo viêm họng khổ thân...
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: