Nhớ người đàn bà đẹp- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NHỚ NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP
Bỗng thấy bóng nàng theo gió mây
Với làn tóc xõa dưới trời bay
Khuôn mặt như trăng, đôi mắt đẹp
Bao năm rồi … Em chẳng đổi thay
Anh ngồi hiu hắt giữa hoàng hôn
Mơ bóng người xưa ở trong hồn
Lòng lại thấy buồn: Sao hồi ấy…
Không giữ nàng làm của riêng anh ?
Tuổi trẻ ơi ! Cao ngạo quá chừng
Em đi có còn nhớ anh không ?
Để giờ tiếc nuối thì đã muộn
Nàng đã chồng con vẫn còn mong
Mối tình chúng mình ngỡ là mơ
Không lấy được nhau mà tựa thơ
Em người thiếu nữ xinh đẹp nhất
Trong những người yêu của ta xưa
Bồn chồn ta lại nhớ tới em
Như người tiếc của được trời ban
Than ôi ! Phí cả đời thi sĩ
Sắp xuống suối vàng dạ chửa yên
Phạm Ngọc Thái
Nhớ lại mối tình với “Người đàn bà trắng”
Bỗng thấy bóng nàng theo gió mây
Với làn tóc xõa dưới trời bay
Khuôn mặt như trăng, đôi mắt đẹp
Bao năm rồi … Em chẳng đổi thay
Anh ngồi hiu hắt giữa hoàng hôn
Mơ bóng người xưa ở trong hồn
Lòng lại thấy buồn: Sao hồi ấy…
Không giữ nàng làm của riêng anh ?
Tuổi trẻ ơi ! Cao ngạo quá chừng
Em đi có còn nhớ anh không ?
Để giờ tiếc nuối thì đã muộn
Nàng đã chồng con vẫn còn mong
Mối tình chúng mình ngỡ là mơ
Không lấy được nhau mà tựa thơ
Em người thiếu nữ xinh đẹp nhất
Trong những người yêu của ta xưa
Bồn chồn ta lại nhớ tới em
Như người tiếc của được trời ban
Than ôi ! Phí cả đời thi sĩ
Sắp xuống suối vàng dạ chửa yên
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: